Đến gần khu chung cư, Trác Tâm Nghiên chỉ sang bên đường: “Đỗ ở bên kia đi! Xe của anh quá chói mắt, không thể đi vào!”
Sau khi dừng xe xong, nàng kéo áo khoác, rồi xách túi bước xuống xe.
Dáng người nàng cao gầy, thướt tha mà yểu điệu, chỉ một chiếc áo khoác bình thường cũng làm cho người ta có cảm giác thời thượng.
Thông minh, tài trí, khí khái hào hùng. . .
Đó là những ấn tượng đầu tiên của nàng dành cho Diệp Mặc, nhất là cái khí khái hào hùng cực kỳ đặc biệt kia, để cho hắn có ấn tượng rất sâu sắc.
Diệp Mặc đeo khẩu trang, rồi đi theo sau nàng.
Hai người đi vào khu chung cư, Trác Tâm Nghiên đưa tay chỉ về phía tòa nhà ở cách đó không xa, cửa sổ chỗ đó có cảnh sát đang thăm dò.
“Bên kia kìa, thấy chưa? Tầng 12!”
“Hung thủ vẫn đột nhập vào phòng từ cửa sổ, thời gian gây án khoảng sáu bảy giờ sáng, khi trời vẫn còn tối, tầm nhìn thấp, không dễ bị phát hiện, hoặc cũng có thể sớm hơn một chút, thời gian tử vong của nạn nhân là khoảng tám giờ sáng.”
“Camera thì sao?”
“Đương nhiên là hỏng, bây giờ còn đang điều tra camera ở quanh khu này và trên đường cái, tạm thời vẫn chưa phát hiện nhân vật khả nghi, khu chung cư này có quy mô khá lớn, người cũng rất nhiều, cho nên không dễ điều tra.”
Hai người đi đến gần tòa nhà, nhìn thấy bên dưới đã có không ít người đang bàn luận sôi nổi.
Trước cửa tòa nhà còn có cảnh sát đang canh giũa, Trác Tâm Nghiên lấy giấy chứng nhận ra, thuận lợi đi vào trong.
Khi hai người đi đến nơi khoanh vùng, có một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi đi từ trong ra đón.
“Chuyên gia Trác, cô đến rồi.”
“Đây là đội trưởng Vương.” Trác Tâm Nghiên nhỏ giọng giới thiệu: “Anh ấy là người phụ trách vụ án này.”
Đội trưởng Vương nhìn thấy người thanh niên phía sau Trác Tâm Nghiên, liền ngơ ngác một chút, ngạc nhiên hỏi: “A? Đây là ai vậy?”
Hình như mình chưa từng nhìn thấy người này, là người mới ở bộ sao?
Trác Tâm Nghiên nói: “Đội trưởng Vương, chắc chắn là anh biết anh ấy đấy!”
“Tôi biết? Anh. . . anh ta là ai vậy?” Đội trưởng Vương cảm thấy rất khó hiểu, nhưng nhìn kỹ vài lần thì lại có cảm giác hơi quen mất, dường như là biết thật, hoặc là đã gặp qua ở đâu.
Hình như là một nhân vật rất nổi tiếng thì phải!
Diệp Mặc lấy khẩu trang xuống, vươn tay ra: “Đội trưởng Vương, xin chào!”
Đội trưởng Vương lập tức trợn tròn mắt lên, thần sắc vô cùng kinh ngạc.
“A! Anh. . . anh . . . anh. . . anh là. . .”
Đây không phải là Diệp thủ phủ sao! Chẳng trách lại thấy quen mắt như vậy, người này thì có ai mà không biết chứ!
Thế nhưng mà. . . đường đương là thủ phủ, tại sao lại đi theo chuyên gia Trác đến chỗ này chứ?
“Đội trưởng Vương, đây là chuyên gia tôi mời đến, đã xin phép cấp trên rồi, anh không tin thì có thể gọi điện thoại hỏi một chút.”
Trác Tâm Nghiên mỉm cười, tiếp nhận giày và găng tay mà người bên cạnh đưa, sau đó đeo vào.
“Chuyên. . . chuyên gia?” Đội trưởng Vương lại trợn tròn mắt lên.
Đây là Diệp thủ phủ mà, làm sao lại trở thành chuyên gia gì đó rồi?
Đúng là người ta có tiền, có tài hoa, nhưng cái đó cũng không dính dáng gì đến điều tra vụ án mà?
Chuyện này. . . không phải là làm loạn sao!
“Cô chờ một lát, để tôi hỏi một chút!”
Đội trưởng Vương thấy Trác Tâm Nghiên định đi vào, liền vội vàng đưa tay ngăn cản, sau đó quay người đi vào trong để gọi điện thoại, miệng còn không ngừng lẩm bẩm thì thầm, oán trách cấp trên làm loạn.
Nhưng mấy phút đồng hồ sau, anh ta đã quay lại, chỉ là mặt đầy hậm hực.
Đội trưởng Vương vẫy tay, không tình nguyện mà nói: “Vào đi! Anh ta. . . là chuyên gia gì?”
Thật ra thì đội trưởng Vương cũng không ghét vị Diệp thủ phủ này, thậm chí còn rất thưởng thức, dù sao người ta có tài hoa và bản lĩnh thật mà, thế nhưng mà, dù sao Diệp thủ phủ cũng là người ngoài nghề, lại là người ngoài, sao có thể dính vào vụ án này được.
Có thể là vị này cảm thấy hứng thú với việc tra án, cho nên sử dụng siêu năng lực tiền giấy, hoặc là nhờ quan hệ nào để, nên mới được sắp xếp qua bên này rồi!
Đây quả thực là làm loạn mà!
Nếu như là vụ án nhỏ thì cũng thôi, qua loa vị này một chút cũng xong, nhưng mà đây chính là một vụ án lớn đấy!
“Chuyên gia lĩnh vực máy tính!”
Trác Tâm Nghiên đi giày, găng tay, khăn trùm đầu vào, chuẩn bị đầu đủ rồi mới đi vào.
Đội trưởng Vương khẽ giật mình, khóe miệng hơi giật giật: “Máy tính?”
Trong cục bọn họ cũng có chuyên gia về lĩnh vực này, nên cũng không hiếm lạ, hơn nữa, vị Diệp thủ phủ nào có thể là chuyên gia lĩnh vực máy tính gì chứ, chắc hẳn là cấp trên tùy tiện sắp xếp cái danh hiệu thôi!
“Được rồi!”
Khóe miệng đội trưởng Vương hơi co quắp vài cái, anh ta thấy hơi đau đầu rồi.
Đến thì cũng đến rồi, cũng không thể đuổi đi được, dù sao trong cục cũng đã nói rồi, cứ để vị Diệp thủ phủ này ở đây, không quấy rối là được rồi.
“Nhớ là không được đụng chạm lung tung, chỉ cần nhìn là được rồi!” Đội trưởng Vương dặn dò một câu, rồi đi về phía Trác Tâm Nghiên, bắt đầu giới thiệu cặn kẽ tình hình vụ án.