Ba người đi vào, chạm mặt vài người, bọn họ nhìn thấy Diệp Mặc xong, liền có biểu cảm như gặp quỷ: “Đội trưởng Vương! Anh ta. . . anh ta. . . anh ta là. . .”
“Kinh ngạc cái gì!”
Đội trưởng Vương trách mắng: “Ồn ào quá, làm việc đi! Đúng đúng, chính là anh ta! Không liên quan đến các cậu, tập trung làm việc đi! Tôi không nói thì các cậu cũng biết vụ án này quan trọng đến mức nào rồi đấy! Tranh thủ thời gian tìm manh mối đi!”
Sau đó, anh ta dẫn hai người đi vào một căn phòng: “Chuyên gia Trác, thi thể ở trong phòng này, vừa xác minh danh tính rồi, cô xem một chút.”
“Anh muốn đi vào xem không?” Trác Tâm Nghiên đi đến cửa thì dừng lại, quay đầu hỏi Diệp Mặc: “Anh chắc chứ? Bên trong chính là người chết đấy.”
“Không có gì!” Diệp Mặc gật đầu, rồi đi vào theo.
Hắn vẫn luôn tương đối to gan, mà cũng đã từng nhìn thấy người chết.
Đội trưởng Vương ở bên cạnh lại bĩu môi.
Vị Diệp thủ phủ vẫn rất bướng bỉnh, nhưng đoán là lát nữa sẽ phải khó chịu thôi, một người bình thường nhìn thấy xác chết, ít nhiều gì thì sẽ thấy không thoải mái, nói không chừng khi về nhà còn gặp ác mộng ý chứ.
Đây cũng là đáng đời, ai bảo không có việc gì lại chạy đi xem náo nhiệt làm gì, đây là thứ náo nhiệt có thể xem sao?
Diệp Mặc cất bước vào phòng, đảo mắt quét qua, liền thấy một người đàn ông vị vặn cổ 180 độ ở trên ghế, trông khá thê thảm.
Sắc mặt tro tàn, hai mắt trợn trừng, nếu nhìn kỹ, còn thấy bên trong con ngươi tràn đầy những tơ máu dị thường, biểu cảm có chút quỷ dị.
Nhìn tuổi tác, thì khoảng tầm 40 tuổi, dáng người mập lùn.
Diệp Mặc quan sát một lúc, lại hít hà vài hơi để phân biệt các mùi vị ở trong phòng.
“A!” Đội trưởng Vương thấy sắc mặt Diệp Mặc vẫn như thường thì thấy khá kinh ngạc.
Cái thi thể này không quá đáng sợ, nhưng người bình thường nhìn thấy vẫn sẽ bị dọa sợ, vậy tại sao vị Diệp thủ phủ này lại chẳng thèm nháy mắt một cái vậy.
Năng lực chịu đựng này. . . khá à nha!
Trác Tâm Nghiên nhướn mày, nàng cũng thấy hơi kinh ngạc.
Đây không phải là biểu hiện của người bình thường khi nhìn thấy xác chết.
Nhưng mà cũng đúng, dù sao người ta cũng là thủ phủ, đã từng trải nhiệm rất nhiều tràng cảnh to lớn, tâm lý mạnh mẽ, nên tất nhiên không thể so sánh với người thường.
Đội trưởng Vương tiến lên, chỉ vào đầu của thi thể: “Chuyên gia Trác, cô xem, lại có lỗ kim này, hung thủ đang hành hạ nạn nhân sao? Cô có cho rằng đây là báo thù không?”
Trác Tâm Nghiên tiến lên xem một chút, lại lộ vẻ do dự: “Chuyện này. . .”
“Hung thủ đang hỏi cung!”
Trong khi nàng đang do dự, chợt nghe thấy người thanh niên bên cạnh mở miệng nói, nàng liền quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn qua.
“Hỏi cung?” Trác Tâm Nghiên nhướn mày, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên một vệt nghi ngờ và khó hiểu: “Vì sao anh lại cho rằng như vậy?”
Trên đầu có nhiều lỗ kim như vậy, không phải càng giống tra tấn hơn sao!
Đội trưởng Vương ở bên cạnh cũng hơi giật mình, đôi mày rậm liền vặn lại, rồi lại cười.
Đây sao có thể là hỏi cung được chứ!
Nếu như hỏi cung, không phải nên trói lại rồi đánh đập, phải có những vết thương bên ngoài mới đúng sao?
Nhưng trên thi thể này, ngoại trừ những lỗ kim ra thì chỉ cuối cùng là bị vặn cổ chết, còn lại thì không có vết thương nào khác.
Ngoài nghề đúng là ngoài nghề, vừa nói đã thấy nực cười!
“Khụ! Cái này. . .”
Đội trưởng Vương ho khan một tiếng, đang định bảo bị Diệp thủ phủ này một chút, bảo vị này không cần nói nữa, không hiểu thì không nên nói lung tung, nói nhiều chỉ làm trò cười cho người khác.
Cái nghề cảnh sát hình sự này là phải học đại học đấy, đừng tưởng rằng xem một ít tiểu thuyết trinh thám và phim truyền hình thì cảm thấy mình sẽ biết!
Diệp Mặc mở miệng nói tiếp: “Bời vì, những lỗ kim này rất có quy luận, một một châm đều đâm vào huyệt đạo, hai người không hiểu đông y, đương nhiên không biết, đây chính là châm cứu, nó có thể khiến cho ý thức của con người trở nên mơ hồ, hỏi gì đáp nấy, hiệu quả gần giống với thuốc nói thật vậy!”
“Đông y? Châm cứu?” Trác Tâm Nghiên cau chặt mày lại.
Diệp Mặc nói: “Đúng vậy, đây là một phương pháp châm cứu rất cổ xưa, không có nhiều người biết phương pháp này đâu.”
Trác Tâm Nghiên hơi nghi ngờ hỏi: “Anh chắc chắn chứ? Anh cũng hiểu cái này sao?”
Diệp Mặc cười nói: “Đương nhiên, tôi cũng có chút nghiên cứu về lĩnh vực này, tôi nghĩ là, sẽ không có ai có thể hiểu hơn tôi đâu.”
Cái miệng nhỏ nawhns và hồng hồng của Trác Tâm Nghiên hơi há ra, nhưng nửa ngày vẫn không nói được câu nào.
Có chút nghiên cứu?
Sợ rằng cũng là cấp bậc đại sư như mấy thứ thủ công, vẽ tranh . . . kia chứ!
Rốt cuộc là có thứ gì mà anh ấy không biết không?
Một người, làm sao có thể học rộng đến trình độ này chứu?
Đội trưởng Vương cười nói: “Chuyện này cũng quá giật gân rồi đấy! Chuyên gia Trác, cô sẽ không tin tưởng mấy lời này chứ?”
Đông y với châm cứu cái gì, anh ta không tin.
Mà vị Diệp thủ phủ này còn quá trẻ tuổi, nào biết đông y gì chứ!
“Trái lại thì tôi cảm thấy có chút đáng tin tưởng đấy!” Trác Tâm Nghiên nghiêm túc nói: “Bởi vì đây là một lời giải thích rất hợp lý, hai hiện trường đều có dấu vết tìm kiếm, nhưng lại không bị mất tài sản nào, hiển nhiên là hung thủ đang tìm kiếm một thứ gì đó khá đặc biệt!”
“Dùng một thủ đoạn đặc biệt để tra hỏi nạn nhân, tìm kiếm tung tích một một thứ gì đó, cái suy đoán này rất hợp lý!”
“Chuyện này. . .” Đội trưởng Vương trầm ngâm một lát, rồi cũng hơi chần chờ.
Cái suy đoán này cũng khá hợp lý, thế nhưng mà, cái thủ đoạn tra hỏi này, không khỏi có chút quá đặc biệt rồi, ai sẽ dùng thủ đoạn như vậy chứ?
Trác Tâm Nghiên lại nói: “Tất nhiên là hung thủ không phải người bình thường, bằng không thì sao có thể vượt nóc băng tưởng, leo lên hơn chục tầng để đột nhập vào nhà chứ, biết sử dụng loại thủ đoạn đặc biệt này, cũng không có gì quá kỳ quái cả.”