Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 158 - Chương 158: Họ Tô! Anh Muốn Hại Chết Tôi À?

Chương 158: Họ Tô! Anh muốn hại chết tôi à? Chương 158: Họ Tô! Anh muốn hại chết tôi à?

“Tôi cảm thấy mục đích của chúng ta giống nhau đấy! Sao nào, không ký được nên tức giận à?” Ông chủ Hứa liếc mắt quan sát một chút rồi cười nói.

“Đừng nói nữa, xúi quẩy! Miệng của tên đó rộng lắm, tôi ra giá 50 triệu một năm mà cậu ta còn không hài lòng, còn nói 100 triệu cũng không ký! Mịa nó! 100 triệu NDT! Thằng nhãi đó có biết 100 triệu là khái niệm gì không!”

Ông chủ Hứa hùng hùng hổ hổ nói.

“100 triệu?”

Ông chủ Vu vừa đến cũng líu lưỡi.

“Cậu ta còn giả vờ thanh cao và không có hứng thú với tiền giống như khi live stream vậy, chắc là vì muốn đòi càng nhiều tiền hơn.” Ông chủ Hứa lại mắng.

“100 triệu NDT à! Đúng là hơi nhiều, có điều, cũng không phải không thể chấp nhận được, để tôi qua nói chuyện thử xem sao.”

Ông chủ Vu suy nghĩ một lát, rồi cất bước đi về phía trước.

“Này! Ông đừng mất công nữa.” Ông chủ Hứa cười nhạo.

Ông ta cũng không đi nữa, mà đứng tại chỗ để xem trò cười sắp diễn ra.

“Xin chào!”

Ông chủ Vu dẫn mấy người cấp dưới đi đến cửa phòng làm việc, khi nhìn thấy người đứng ở trước cửa thì chào hỏi rất nhiệt tình.

Trong lòng ông ta đang nghĩ nên mở miệng thế nào.

Thì đúng lúc này, ông ta ngây ngẩn cả người.

Bởi vì, ông ta đã nhìn thấy dung mạo của người này.

Đây không phải là Diệp tiên sinh thì là ai?

Chính là vị Diệp tiên sinh thần bí và thâm sâu khó lường.

“Diệp…Diệp tiên sinh?”

Lúc này Ông chủ Vu bật thốt lên một câu, trên mặt đã tràn đầy vẻ khó tin.

Tại sao Diệp tiên sinh lại ở chỗ này?

Chẳng lẽ Diệp tiên sinh cũng muốn ký kết với người kia sao?

“Diệp tiên sinh cái gì?”

Ông chủ Hứa ở cách đó không xa nghe thấy thế liền giật mình kinh ngạc.

Vị Ông chủ Vu này cũng không thua kém gì minh cả, thế mà lại gọi một người trẻ tuổi là tiên sinh, cần phải tôn kính như vậy sao?

“Ông chủ Vu! Đã lâu không gặp!” Diệp Mặc cười nói.

Diệp Mặc đã từng gặp Ông chủ Vu ở bữa tiệc của viện trưởng Lưu, cũng coi như là người quen.

“Diệp tiên sinh, vì sao cậu lại ở đây? Chẳng lẽ cậu cũng…”

Ông chủ Vu hơi khó hiểu và nghi ngờ.

“Căn phòng làm việc này là của tôi.” Diệp Mặc cười nói.

Ông chủ Vu sửng sốt một chút, sau đó toàn thân ông ta chấn động, trên mặt thì lộ ra vẻ không thể tin nổi.

Diệp tiên sinh chính là người có tài nghệ siêu phàm đã oanh động toàn bộ internet sao?

Việc này, đúng là không thể tin nổi!

Ông chủ Vu ngẩn người tại chỗ, rất lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Vị Diệp tiên sinh này, còn trẻ tuổi mà đã là chủ tịch của một tập đoàn lớn như Nhân Hoa, lai lịch sâu không lường được, hiện giờ, lại còn là một người tinh thông vô số tài nghệ, khiến cho toàn bộ internet phải dậy sóng.

Người này quá kinh khủng!

“Ông chủ Vu, hai người quen nhau à?”

Ông chủ Hứa ở cách đấy không xa, nhìn tình huống có vẻ không đúng lắm, hai người này có vẻ như quen biết nhau thì phải?

Vậy chẳng phải là Ông chủ Vu sẽ ký thành công sao?

Trong chớp mắt, Ông chủ Hứa đã đỏ mắt.(ghen tỵ)

Công ty của Ông chủ Vu đã lớn hơn mình một chút rồi, hiện giờ lại ký được người này nữa thì chẳng phải sẽ vĩnh viễn ngồi trên đầu mình sao?

“Quen, đương nhiên là quen rồi!”

Ông chủ Vu lấy lại tinh thần, rồi cười nói.

“Thế thì quá tốt.”

Mấy người cấp dưới đứng ở phía sau ông ta cũng lộ vẻ mừng rỡ.

Ông chủ quen biết vị này, thì việc ký kết sẽ dễ dàng hơn nhiều.

“Ông chủ, chúng ta ra bao nhiêu tiền bây giờ? 100 triệu có phải hơi nhiều không?” Một người tiến lên, nhỏ giọng thì thầm.

“100 cái gì! Coi như 200 triệu, 300 triệu thì Diệp tiên sinh cũng sẽ không ký đâu.” Ông chủ Vu cười nói.

“Cái gì?”

Mấy người cấp dưới lập tức ngây dại.

Ông chủ Hứa ở cách đó không xa cũng sửng sốt.

300 triệu NDT một năm cũng không ký?

Vậy thì chính là kẻ ngu thì có!

“Vị Diệp tiên sinh này, chính là chủ tịch của tập đoàn y tế Nhân Hoa, toàn bộ tập đoàn đều thuộc về cậu ấy, tài sản của cậu ấy phải hơn 10 tỷ là ít! Các cậu nói xem, 100 200 triệu một năm cậu ấy có thèm để ý không? Mà nếu như cậu ấy muốn kiếm tiền, thì tự mình ném tiền lăng xê bản thân mình, còn cần chúng ta làm gì.”

Ông chủ Vu cười nói.

“Cậu ta…cậu ta có 10 tỷ?”

Ông chủ Hứa và thư ký ở cách đó không xa nghe thấy thế, thì trợn tròn hai mắt, vẻ mặt thì tràn đầy khiếp sợ và khó tin.

Bọn họ còn tưởng rằng, Diệp Mặc chỉ là một người có tài hoa kinh người, nhưng xuất thân thì chỉ bình thường mà thôi, nào ngờ…

Với lại, cậu ta còn trẻ như vậy mà đã có tài sản hơn 10 tỷ, vậy chứng tỏ lai lịch của cậu ta phải rất kinh khủng.

“Ông…ông chủ Vu, ông nói đùa đấy à?”

Ông chủ Hứa nuốt một ngụm nước bọt, ông ta vẫn không tin được chuyện này.

“Tôi cần phải đùa với ông à?” Ông chủ Vu cười nhạo.

Thân hình của Ông chủ Hứa chấn động, sắc mặt thì trắng bệch.

Đúng vậy!

Ông chủ Vu này sẽ không đùa loại chuyện như vậy!

Ông chủ Hứa nhìn thoáng qua người trẻ tuổi kia, tâm thần lập tức run lên vì sợ hãi.

Khó trách! Vừa rồi mình đã uy hiếp mà cậu ta vẫn bình tĩnh như vậy, thì ra là vì thực lực của cậu ta quá mạnh mẽ.

Ừng ực---

Tên thư ký ở phía sau cũng nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt của anh ta đã tái mét.

Vừa rồi mình còn cười nhạo một vị đại gia có tài sản hơn 10 tỷ, còn nói không biết điều nữa chứ, bây giờ nhớ lại thì anh ta cảm thấy mình sắp ngất mất.

Bình Luận (0)
Comment