“Muốn đi tắm rửa à?”
Nàng khẽ vỗ mông ngồi xuống, quan sát hai bên một chút để cho tâm trạng thư giãn hơn, nhưng mà kết quả lại càng ngày càng khẩn trương hơn, nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, sau đó mở túi xách ra, lấy cái chai vừa mua được trong cửa hàng tiện lợi ra, rồi nhét nó vào đầu giường.
Chắc chắn là phải dùng thứ này, bằng không thì nàng sẽ không chịu nổi.
Có điều, chỉ cần dùng trong lần đầu tiên thôi, chờ sau đó. . .hừ, chỉ có Diệp Mặc cầu xin tha thứ mà thôi!
Mấy phút đồng hồ sau, nàng nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài truyền vào, trái tim nhỏ lại bắt đầu đập thình thịch, tay ngọc nắm chặt, đôi đùi ngọc khép chặt lại, khẩn trương đến mức toàn thân hơi run rẩy.
Ngay sau đó, cửa phòng mở ra.
Ninh Vũ Đình ngượng ngùng ngẩng đầu lên, trên gương mặt quyền rũ lộ ra vài phần xấu hổ, e thẹn, rất có phong tình vạn chủng, đồng thời, tay ngọc sờ xoạng một chút, mò ra sau váy, muốn cởi xuống.
Nhưng ngay sau đó, nàng liền ngây dại, đôi mắt đẹp đã trợn tròn lên, ngơ ngác mà nhìn Diệp Mặc đi qua, trong tay còn có một cái ống tiêm rất to, bên trong chưa một loại chất lỏng màu bạc, trông có hơi kỳ lạ, nàng chưa từng nhìn thấy thứ như này bao giờ.
Vài giây đồng hồ sau, đầu óc nàng chợt lóe lên: “A! Đúng rồi, nhất định là đạo cụ!”
Đây chính là chơi cosplay nha, không phải Diệp Mặc học y sao, mà y thuật còn rất lợi hợi, cho nên mới thích đóng vai bác sĩ nha, ai nha nha! Chuyện này thật thú vị nha!
Ninh Vũ Đình nhếch môi, cười khanh khách nói: “Cái kim này của anh. . . rất to nha!”
Diệp Mặc đi qua sô pha, an ủi: “Đúng là hơi to! Nhưng không cần sở, đầu kim rất nhỏ, sẽ không đau đâu.”
“A? Anh. . . anh muốn tiêm cho tôi thật á?”
Ninh Vũ Đình ngây người một lúc, nàng cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, cũng không có tình huống như nàng tưởng tượng, đây cũng không phải đạo cụ, mà Diệp Mặc thật sự muốn tiêm cho mình, tiêm theo đúng nghĩa đen luôn.
“Đúng thế!” Diệp Mặc ngồi xuống, cười nói: “Không cần sợ, cái này rất an toàn, không có bất cứ vấn đề gì với thân thể đâu.”
“Đây. . .đây là cái gì?”
Nàng nhìn thoáng qua ống tiêm, tâm lý lại hơi bồn chồn.
Tuy rằng nàng rất tin tưởng Diệp Mặc, nhưng nhìn thấy loại thuốc chích này, nàng vẫn cảm thấy hơi lo lắng.
“Thuốc kéo dài tuổi thọ!” Diệp Mặc cười nói: “Loại thuốc này là do Thần Châu vừa nghiên cứu ra, nó còn tân tiến hơn loại thuốc kéo dài tuổi thọ vừa lên sàn, loại kia uống thường xuyên cũng chỉ kéo dài được tầm 10 năm thôi, còn cái này, ít nhất có thể kéo dài được 100 năm.”
“Bao. . . bao nhiêu cơ?” Ninh Vũ Đình khẽ giật mình, nàng còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
Diệp Mặc nói: “Ít nhất là 100 năm, nói cách khác, tiêm cái này xong, cô có thể sống đến khoảng 180 tuổi.”
Đương nhiên, đây là hắn đang chém gió, đây là thuốc biến đối gien, công hiệu của nó càng mạnh mẽ và thần kỳ hơn, nhưng không tiện nói cho nàng biết nhiều như vậy.
“Cô biết một liều này có giá bao nhiêu không?”
Ninh Vũ Đình ngồi yên tại chỗ, đầu óc vẫn ông ông, mãi mà vẫn chưa thể tỉnh hồn lại, sống đến 180 tuổi?
Thế này thì hơi quá rồi! Mà cũng rất không thực tế!
Nàng lẩm bẩm: “Bao nhiêu?”
Diệp Mặc nói: “Một liều như này, khoảng tầm 40 tỷ!”
Hắn lựa chọn phần thưởng là thuốc biến đổi gien, hôm qua vừa trở về xem, chỉ thấy có một cái rương lớn, bên trong có tất cả 10 bình thuốc, hơi khác với những phần thưởng trước kia.
Mỗi một bình thuốc này phải có giá trị tầm 40 tỷ!
“4. . . 40 . . .tỷ á?”
Hai mắt Ninh Vũ Đình lập tức trợn tròn lên, bên trong tràn đầy sợ hãi.
Nàng còn tưởng rằng Diệp Mặc nói đùa, nhưng nhìn thái độ nghiêm túc kia, hiển nhiên là không đùa nàng rồi.
Diệp Mặc nói tiếp: “Tôi có thể cam đoan rằng thứ này rất an toàn, chỉ là lát nữa, có thể sẽ có một ít phản ứng, cô suy nghĩ một chút, rồi quyết định xem là có muốn tiêm hay không, nếu như cô không muốn, vậy tôi cũng không ép.”
Ninh Vũ Đình yên lặng một lúc, ngay sau đó liền nhoẻn miệng cười, vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Diệp Mặc: “Tôi tin anh, chắc chắn anh sẽ không hại tôi, đúng không? Ngoại trừ mẹ tôi ra, thì anh là người tốt với tôi nhất, làm sao lại nỡ thương tổn tôi chứ, tôi cũng rất ngoan, rất nghe lời.”
Nàng nhìn vào Diệp Mặc, đôi con ngươi vũ mị đã ít đi vài phần mị hoặc câu hồn, lại nhiều hơn vài phần tình ý chân thành tha thiết.
“Anh . . . tiêm đi! Tiêm vào chỗ nào? Là mông sao?”
Ngay sau đó, nàng cười khanh khách, trong mắt có vài phần trêu chọc và nghịch ngợm, lại giả vờ muốn nhấc váy lên.
Tuy rằng có hơi bất ngờ, nàng lại hiểu lầm một lần nữa, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến mục đích của nàng, dù sao cũng đã đến đây rồi, lần này, nàng nhất định phải hoàn thành kế hoạch của mình, đem gạo nấu thành cơm.
Lần trước, khi ở Thâm Thị thì còn thiếu một chút, từ lần đó về sau, nàng cảm thấy quan hệ của hai người đã gần hơn rất nhiều, mình thân anh ấy, anh ấy cũng không tránh, cũng không phản kháng, chứng tỏ là cũng thích mình, chỉ là hơi nhát gan một chút thôi.
Còn cả loại thuốc này nữa, chắc hẳn anh ấy nói thật, loại thuốc này rất quý giá, bởi vì kỹ thuật của Thần Châu kia rất mạnh mẽ, có thể trong này còn có một ít tính chất thí nghiệm, nhưng nàng cũng không ngại bốc lên một ít nguy hiểm.
Có thể cho nàng sử dụng loại thuốc quý giá như vậy, chứng tỏ trong lòng anh ấy cũng có mình.
Vậy lần này, nàng muốn tiến thêm một bước, kéo quan hệ của hai người lại gần đến mức dính vào nhau luôn.