Khóe môi Diệp Mặc giật giật: “Chỗ nào cũng được!”
Đây là thuốc biến đổi gien, mặc kệ tiêm vào đâu thì đều có tác dụng.
Nhưng sau khi tiêm xong, sẽ có chút phản ứng khá mạnh, dù sao đây cũng là cưỡng ép thay đổi gien đang có.
Đây là một kỹ thuật cực kỳ vượt thời đại, với khoa học kỹ thuật bây giờ, cùng lắm cũng chỉ là biên tập một chút gien trong giai đoạn phôi thai thôi, hơn nữa, số lượng cũng chỉ có hạn.
Nếu như khoa học kỹ thuật có thể đi đến trình độ này, thì có thế sáng tạo giống loài mới, tương với với năng lực tạo hóa rồi.
Ninh Vũ Đình duỗi ngón tay ngọc, mân mê bờ môi đỏ nở nang, đầu hơi nghiêng ra mà suy tư một chút.
Ngay sau đó, nàng lại cười khanh khách, cặp mắt xinh đẹp vũ mị trời xinh kia hơi cong lên thành hình trăng khuyết, chớp chớp vài tia giảo hoạt.
“Vậy. . . liền tiêm mông đi!”
“Cô chắc chứ?”
“Đương nhiên!” Ninh Vũ Đình gật đầu: “Anh chờ một chút!”
Nàng nói xong, liên cúi đầu, ngón tay ngọc cởi dây đeo ở hai chân ra.
Nàng mặc loại tất chân có dây đeo, trên dưới đều có hai cái móc, bên trên thì hơi giống quần lót, nó tương rộng rộng, lại có chất liệu viền ren màu trắng, vừa hay bọc đủ nửa bên mông.
Nếu như tiêm vào mông, vậy không chỉ phải kéo váy lên, mà còn phải cởi cái dây đeo này ra, kéo lên cao một chút.
“Tôi nằm sấp. . . hay là . . .?”
Nàng nhìn hai bên một chút, lại thấy hơi do dự, không biết nên bày ra tư thế nào cho phù hợp, nàng cũng muốn nằm sấp, nhếch mông lên để Diệp Mặc tiêm, nhưng nàng cảm thấy, chuyện này quá kích thích rồi, chẳng may Diệp Mặc run tay, tiêm không chuẩn bị làm sao bây giờ?
Hoặc là, có thể đứng lên, cong người vịn ghế sô pha, Diệp Mặc tiêm từ phía sau.
“Cô quay lại!” Diệp Mặc đưa tay ra hiệu cho nàng quay người, ngồi nghiêng.
“A!” Ninh Vũ Đình khóe léo gật đầu, quay người sang chỗ khác, ngồi nghiêng, chỉ nửa mông rơi vào ghế sa lon, nửa còn lại hơi vểnh lên, hiện ra một đường cong sung mãn kinh người.
Vì bảo trì thăng bằng, nên cơ thể của nàng hơi nghiêng về phía trước, nhìn từ góc độ này, đường cong từ mông lên eo càng thêm kinhn gười, để cho trái đào mật to lớn kia lại càng tròn trịa và to lớn hơn.
Ngón tay ngọc của nàng nắm lấy váy và cái riền ren kia, kéo lên trên một chút, để lộ một mảnh trắng nõn.
“Thả lỏng, không đau đâu.”
Diệp Mặc cầm ống kim trong tay, đây không phải loại ống tiêm có đầu kim nhô ra, cho nên nó chỉ có cảm giác hơi đau đau tê tê thôi.
Phốc!
Nhẹ nhàng cắm vào, áp lực mạnh mẽ lập tức khiến cho thuốc bắn vào trong.
Diệp Mặc cười nói: “Xong rồi!’
“Cái này. . .liền xong rồi?” Ninh Vũ Đình hơi sững sờ, ngạc nhiên hỏi lại, nàng còn chưa thấy cảm giác gì, liền kết thúc rồi?
“Đã nói là không đau rồi mà, tiếp theo mới là quan trọng!” Diệp Mặc thả ống tiêm qua một bên, ngước mắt đánh giá nàng một chút: “Hiện giờ có cảm giác gì không?”
“Không có cảm giác gì cả!” Nàng đưa tay sờ sờ mông, rồi lắc đầu.
“Không vội, chờ một lát đã.” Diệp Mặc mỉm cười, ra hiệu nàng đưa tay qua, rồi vươn tay bắt mạch cho nàng.
Một hai phút sau, khuôn mặt của nàng nhiễm một tầng đỏ ửng, lại xem xét, cái cổ trắng ngần, cánh tay cũng bắt đầu hiện lên những vệt đỏ ửng.
Sau đó, bắt đầu toát mồ hôi.
“Hình như. . .hơi nóng. . .”
“Vậy để tôi tắt điều hòa không khí!” Diệp Mặc đứng lên, đi tắt điều hòa hai chiều.
“Nóng. . . nóng quá, tôi khó chịu quá. . .” Nàng vịn trán, co rúc vào trên ghế sa lon, mặt đầy vệt đỏ ửng dị dạng, toàn thân mồ hôi đầm đìa.
Nàng cau chặt mày, dáng vẻ như rất khó chịu.
Diệp Mặc tiến lên, đưa tay sờ lên cái trán của nàng một cái, sắc mặt hắn liền thay đổi, nhiệt độ cơ thể này phải đến 39 độ mất, có lẽ còn tiếp tục tăng lên.
“Phải nghĩ cách hạ nhiệt mới được!”
Hắn đứng dậy, nhìn hai bên một chút, rồi nhanh chân đi về phía phòng tắm, sau đó mở vòi nước ra.
Diệp Mặc quay lại ghế sô pha, bế người ngọc lên, đi vào phòng tắm, rồi đặt nàng xuống bồn tắm, tiếp xúc với nước lạnh giữa mùa đông, mà nàng lại không cảm thấy lạnh, trái lại vẫn còn kêu nóng.
Diệp Mặc thấy nàng hơi sợ hãi, toàn thân run rẩy, hắn liền tiến lên nắm tay nàng, trấn an nói: “Không có gì đâu.”
“Ừm!” Ninh Vũ Đình cố nén nỗi lo lắng trong lòng, dùng sức gật đầu.
“Cô chờ một chút, tôi đi xuống lấy ít đá lạnh!”
Diệp Mặc sờ lên trán của nàng, thấy nhiệt độ vẫn đang tăng, tình hình không quá tốt, hắn vội vàng đứng dậy, đi xuống mở tủ lạnh ra, đá bên trong không nhiều, hắn liền lấy hết lên.
Sau đó ném vào trong bồn tắm, chẳng mấy chốc đá đã tan hết, Diệp Mặc chỉ có thể mở thêm nước lạnh vào trong bồn tắm.
Hắn không ngừng trấn an, nắm chặt bàn tay của nàng: “Không có gì đâu, không cần sợ!”
Hình như ý thức của nàng hơi mơ hồ, mắt nhắm lại, chỉ là bờ môi còn hơi động đậy, phát ra những âm thanh mơ hồ.
Rất nhanh, một giờ đã trôi qua.
Nhiệt độ cơ thể của Ninh Vũ Đình cũng đã hạ xuống, rồi ổn định hơn.
“Cũng ổn rồi!”
Diệp Mặc lại sờ trán của nàng, lại nhìn màu da của nàng, tất cả đã từ từ khôi phục bình thường, không còn nóng bỏng như lúc nãy nữa, hắn cuối cùng cũng có thể yên tâm.
Loại thuốc biến đổi gien này rất tốt, nhưng phản ứng tương đối mạnh, cho nên vẫn phải sử dụng cẩn thận.