Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1597 - Chương 1598. Ninh Vũ Đình: Rèn Sắt Khi Còn Nóng!

Chương 1598. Ninh Vũ Đình: Rèn sắt khi còn nóng!
Chương 1598. Ninh Vũ Đình: Rèn sắt khi còn nóng!

Diệp Mặc chờ một lát, thấy người ngọc trong bồn tắm vẫn chưa đi ra, liền lấy khăn tắm ra để lau cho nàng, rồi bế nàng lên giường, hình như ý thức của nàng vẫn hơi hỗn loạn.

Diệp Mặc ngồi xuống bên giường, quan sát nàng một phen, hắn đã có thể nhìn thấy tác dụng của thuốc, da thịt từ đầu đến chân và chất tóc của nàng đều có biến hóa không nhỏ.

Loại thuốc biến đổi gien có thể cải tạo ra gien hoàn mỹ, sẽ không còn bị bệnh tật nữa, cũng sẽ không già yếu, thể chất, sức sống và trí nhớ đều vượt xa người thường.

Nói theo một loại ý nghĩa nào đó, thì đây là một loại nhân loại mới đi.

“Xem ra rất thuận lợi!”

Diệp Mặc mỉm cười, đứng dậy đi lấy thêm vài cái khăn, rồi bắt đầu lau tóc cho nàng, lại lấy máy sấy để sấy tóc cho nàng.

Khi hắn sờ vài mái tóc của nàng, liền cảm nhận được một loại cảm giác như tơ lụa, tóc không khô không sơ, mỗi một sợi tóc đều rất hoàn mỹ.

Diệp Mặc ngồi ở bên giường, nhìn gương mặt xinh đẹp long lanh rung động lòng người kia, thỉnh thoảng lại đưa tay vuốt ve gò má của nàng một chút, loại da thịt trơn nhẵn và trắng nõn này có hơi giống với hắn.

Một lúc lâu sau, Ninh Vũ Đình mới khôi phục ý thức, rồi từ từ tỉnh táo lại.

Hàng mi dài và cong vút hơi run lên, đôi mắt đẹp đã mở, ánh mắt có chơi mê mang, giống như vẫn chưa nhớ được những chuyện vừa xảy ra, một lát sau, ánh mắt tan rã mới từ từ ngưng tụ lại.

“Mình không sao rồi?”

Nàng chống tay ngồi dậy, sờ sờ trán, hoạt động tay chân một chút, đầu tiên là mừng rỡ một trận, nhưng sau đó lại hơi cau mày lại.

Nàng thì thào, nghi ngờ nói: “Tại sao tôi có cảm giác như thân thể đã khác với trước kia nhỉ?”

“Đó là đương nhiên!” Diệp Mặc cười nói: “Bây giờ có cảm giác như tinh lực rất dồi dào không? Đó là chuyện bình thường, sau này cô cũng sẽ không ngã bệnh nữa.”

Ninh Vũ Đình líu lưỡi: “Loại thuốc đó lợi hại như vậy cơ à?”

Sau khi hưng phấn xong, nàng mới phát giác ra trên người hơi dị thường, liền cúi đầu nhìn xem, khuôn mặt liền đỏ ửng, nhưng rất nhanh, nàng đã không để ý nữa, hai người đã rất thân mật rồi, còn từng ngủ chung, nên cái này cũng không có gì.

Người ngọc dùng hai tay ôm đầu gối, mím môi cười nói: “Vừa rồi. . . có phải anh rất khẩn trương và căng thẳng không?”

Tuy rằng trí nhớ của nàng hơi mơ hồ, nhưng nàng vẫn nhớ rõ, Diệp Mặc vẫn luôn ở bên cạnh nàng, an ủi nàng, vừa rồi, nàng còn cảm nhận được một bàn tay ấm áp đang nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mình.

Loại cảm giác đó, cực kỳ ấm áp và dễ chịu.

Có điều, tên bại hoại này cũng thật là, không biết làm chút gì sao?

Chỉ sờ mặt, hừ!

Diệp Mặc khẽ giật mình, vội vàng lắc đầu: “Không có!”

Hắn rất tin tưởng loại thuốc này của hệ thống, cho nên cũng không căng thẳng đến mức đó, mà chỉ hơi lo lắng một chút thôi.

Ninh Vũ Đình ngước gương mặt quyến rũ lên, chu mỏ hừ một tiếng: “Hừ! Mạnh miệng!”

Sau đso, trong mắt của nàng lại quay tít, hiện lên một tia giảo hoạt.

“Vừa rồi. . . tôi rất sợ hãi nha!”

Nàng ra vẻ yếu đuối và sợ hãi, lại bắt lại tay của Diệp Mặc, rồi đứng lên, ôm hắn từ phía sau, khi phát giác thân hình của Diệp Mặc cứng đờ, sắc mặt cũng hơi mất tự nhiên, nàng lại cười thầm một trận.”

Nàng vẫn luôn rất tự tin với sức quyến rũ và mị lực của mình.

Đây là một cơ hội tốt nha!

Cứ rèn sắt khi còn nóng như vậy, hoàn thành hoành đồ đại kế của mình!

Nàng đem môi đỏ dán qua, ghé vào lỗ tai của Diệp Mặc mà nỉ non, giọng điệu rất điềm đạm đáng yêu: “Tôi rất sợ . . . là sẽ không được gặp anh nữa!”

Nàng chính là muốn giả bộ đáng thương, để tranh thủ lòng thông cảm của Diệp Mặc, như vậy Diệp Mặc sẽ áy náy, lát nữa sẽ không phản kháng, mà mặc cho nàng làm càn làm bậy.

Nàng thổi vài hơi vào tai Diệp Mặc, lại cảm thấy thời cơ đã chín muồi, liền thuận thế đẩy rồi hôn lên.

“Ai ui! Tóc của tôi!”

Một lát sau, nàng vươn tay lục lọi ở dưới gối một lát, mò một lát mà vẫn không tìm được, khiến cho nàng có chút nóng nảy: “Đồ đâu? Đồ đâu rồi?”

“Đây rồi!”

Lại sờ soạng một lúc, rốt cuộc cũng tìm được, nàng nghiêng người, đang muốn tiếp tục, nhưng đúng lúc này, điện thoại di động trên ghế sa lon vang lên, khiến cho động tác của nàng dừng lại, liếc nhìn qua bên đó một chút, rồi không để ý nữa.

Đang trong giai đoạn gay cấn này, ai còn đi nghe điện thoại chứ!

Nhưng mà ngay sau đó, điện thoại di động lại vang lên.

“Ai nha! Phiền thật!”

Ninh Vũ Đình lầm bầm một câu, nàng thấy rất tức giận, đã cái tuần rồi mà ai còn gọi điện cho nàng nữa, mà còn gọi liên tục nữa!

“A! Xong!” Ngay sau đó, nàng giật mình nhớ ra cái gì đó, liền kêu lên một tiếng sợ hãi: “Nhất định là mẹ, mẹ nói cuối tuần này sẽ đến! Xong! Xong! Mình phải nhận cuộc gọi này rồi!” Nàng vội vàng đứng dậy, nhảy xuống giường, chạy về phía ghế sô pha, cầm điện thoại di động lên.

Hết chương 1598.
Bình Luận (0)
Comment