Ninh Vũ Đình nghe máy:“Alo! Mẹ!”
“Con. . . con. . .con vừa đi vệ sinh, không nghe thấy! Con không ở nhà, con ở. . . con ở nhà Diệp Mặc! Đúng, ăn cơm, đang giữa trưa nên đương nhiên là ăn cơm rồi! Mẹ, khi nào mẹ đến? Hả? Đã đến rồi á?”
“Cái gì? Bà ngoại cũng đến?”
“Được được! Con lập tức đi đón hai người luôn đây!”
Nàng cúp điện thoại, chán nản mà đỡ trán.
Tại sao lại xảy ra vấn đề?
Lúc này, Diệp Mặc cũng tỉnh táo lại: “Mẹ cô đến rồi? Vậy tôi đi cùng cô luôn nhé!”
“Được rồi!”
Ninh Vũ Đình bất đắc dĩ mà đáp lại một câu, lại đặt điện thoại di động xuống, bước về phía giường, định cầm quần áo mặc vào, nhưng ngay sau đó, mặt nàng liền đỏ lên, hai chân khép chặt lại, liền chạy vào phòng tắm: “Tôi phải tắm qua đã.”
Diệp Mặc đứng lên, mặc quần áo của mình vào, lại cười khổ.
Hắn cảm thấy định lực của mình đã rất mạnh rồi, nhưng mà vẫn không ngăn cản nổi, chút nữa thì. . .
Một lúc sau, Ninh Vũ Đình đi ra, gương mặt đầy hưng phấn: “Tôi phát hiện, làn da của tôi đã tốt hơn nhiều! Có cảm giác như trẻ hơn mấy tuổi? Loại thuốc này quá thần kỳ! Tôi cảm giác như mình trở lại tuổi 18 vậy!”
“Loại thuốc này đắt như vậy thật sao? 40 tỷ? Anh đùa đúng không! Là bởi vì đang trong giai đoạn nghiên cứu cho nên giá thành tương đối cao à, khi nào mới có thể sản xuất đại trà, muốn cũng muốn mua cho mẹ một ống.”
Diệp Mặc lắc đầu: “Chắc là còn phải rất lâu nữa!”
“Được rồi! Đi nhanh thôi!”
Ninh Vũ Đình mặc quần áo xong, vội vàng xuống lầu, lên xe.
Nàng thắt dây an toàn xong, liền liếc mắt nhìn về phía Diệp Mặc, xiết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, âm thầm thề: “Lần sau! Lần sau nhất định có thể thành công!”
Hai người đi đến trạm xe lửa, Diệp Mặc lại gặp Mẹ Ninh lần nữa, còn có cả bà ngoài của Ninh Vũ Đình.
“Tiểu Mặc!”
Mẹ Ninh vừa nhìn liền phát hiện con gái mình hơi thay đổi, bag liền giật mình mà nhìn hai người một chút, sau đó liền mỉm cười: “Sao mẹ có cảm giác con hơi khác nhỉ, khí sắc cực kỳ tốt luôn?”
Khí sắc tốt, chứng tỏ dạo này con gái có tâm trạng tốt, mà tâm trạng tốt thì đương nhiên là vì Tiểu Mặc rồi.
Ninh Vũ Đình cười nói: “Mẹ! Con đã đặt khách sạn cho hai người rồi, mẹ và bà ở khách sạn nhé!”
“Lại ở khách sạn à!” Mẹ Ninh giật mình, quở trách nói: “Đây không phải lãng phí tiền sao!”
Ninh Vũ Đình khuyên nhủ: “Không có gì!”
Con nào dám đưa mẹ về nhà chứ, nếu mẹ nhìn thấy đống quần áo kia thì chắc sẽ đánh chết con mất! Còn bà ngoài nữa, con nào dám để cho bà ngoại chịu loại kích thích đó chứ!
“Đây chính là Tiểu Mặc à!”
Bà ngoại cười tủm tỉm, bà cũng không kinh ngạc, hiển nhiên là cũng đã biết chuyện của Diệp Mặc.
“Bà ngoại!”
Ninh Vũ Đình tiến lên, lôi kéo bà ngoại trò chuyện một lúc, sau đó nói: “Mẹ, hai người chưa ăn cơm đúng không! Chúng ta đi ăn một bữa cơm trước đã, sau đó con lại đi dạo với hai người! Khi nào nghỉ à? Chắc là phải 28, đến khi đó con sẽ về nhà!”
“Ừm!”
Diệp Mặc đưa ba người đi ăn cơm, hơn ba giờ chiều, hắn lại đưa ba người đến khách sạn, sau đó mới gọi xe đi về nhà.
Diệp Mặc lên lầu, thu dọn gian phòng một chút, lại đi đến thư phòng.
Trong két sắt có một cái rương màu bạc đang đứng thẳng, hắn ấn nhẹ một cái, rương liền mở ra, liền có khí lạnh tràn ra từ bên trong, nhìn kỹ, trong rương còn có một ống thuốc màu xanh lam, chia ra thành nhiều ống nhỏ.
Tất cả có mười rãnh, nhưng chỉ còn chín ống.
Hắn nhìn chằm chằm vào chín ống thuốc còn lại, lông mày liền hơi cau lại.
Hắn vốn định thí nghiệm cho Vũ Đình xong, liền tiêm cho cha mẹ và các nàng Ngọc Tình, nhưng bây giờ, loại phản ứng này quả thực hơi mạnh, cho nên vẫn chờ một thời gian, tìm cơ hội thích hợp hơn.
Còn nữa, chỉ còn có chín ống, số lượng hơi ít, hắn muốn nhiều hơn nữa, cho nên phải nghĩ cách mới được, hoặc là có thể thử nghiên cứu một phen xem sao.
Nếu như là lúc trước, hắn chỉ có tri thức nhưng lại không có điều kiện đó, nên chắc chắn là không chế ra được, nhưng bây giờ lại có Siêu Não, hơn nữa, dưới cờ Đông Đằng còn có rất nhiều xí nghiệp, chủng loại đa dạng, nói không chừng còn có cơ hội chế tạo ra thật.
Có những hàng mẫu này, nghiên cứu sẽ càng thuận lợi hơn.
“Tiểu Ái!”
“Có!”
Diệp Mặc trầm ngâm một chút, rồi nói: “Mô phỏng một chút, xem chế tạo loại thuốc này cần điều kiện và máy móc như thế nào, kết hợp với trình độ khoa học bây giờ, làm một kế hoạch đi!”
“Vâng!”
Mặt đồng hồ lóe sáng một cái, chẳng mấy chốc liền có một bản báo cáo mô phỏng được ra lò.
Diệp Mặc xem một lượt, lông mày dần dần nhíu chặt.
“Xem ra phải đi Đông Đằng, tìm Trần Hữu Phúc một chuyến rồi!”
Muốn thực hiện mục tiêu này, độ khó là rất cao, nhưng không phải là không có cơ hội.
Một lát sau, Diệp Mặc lắc cái đồng hồ một cái, ròi quay người xuống lầu, hôm nay hắn còn phải bận rộn, còn phải đi tặng quà tết và gặp một một số bạn bè.