Khách sạn Duyệt Vân Trang.
Bữa tiệc kết thúc, Diệp Mặc tiễn khách khứa rời đi.
“Ông chủ Diệp! Tổng giám đốc Quan, tạm biệt!”
Bên cạnh Diệp Mặc là một người ngọc rực rỡ mà thành thục, một chiếc áo âu phục ngắn, váy zip ngang hông, phối hợp thêm một đôi tất chân màu đen, cộng thêm vài món trang sức bằng kim cương, càng làm cho nàng có thêm vài phần lộng lẫy.
Trên gương mặt xinh đẹp của nàng treo một nụ cười ấm áp mê người.
Da thịt mềm mại và trắng nõn hiện lên một vệt hồng phơn phớt, giống như là đã có vài phần say.
Sau khi tiễn vị khách cuối cùng, Diệp Mặc quay người lại, đánh giá nàng một phen, vừa rồi nàng cũng uống không ít.
“Sao rồi?”
“Vẫn được, ít nhất thì vẫn chưa say!”
Quan Tuyết giơ tay lên vuốt mái tóc, hé miệng cười yếu ớt, trên gương mặt lại hiện lên một vệt đỏ ửng, để cho nàng càng thêm kiều diễm rung động lòng người, còn tản ra một loại phong vận thành thục mãnh liệt.
Nàng không chỉ có khí chất thành thục, mà trên người cũng có vẻ nở nang và mượt mà đặc thù của nữ thành thục, nhất là cặp đùi đẹp thon dài và thẳng tắp kia, hiện lên một cỗ nhục cảm mãnh liệt, một đôi giày cao gót tầm 10 cm, đem dáng người của nàng càng nổi bật hơn.
Diệp Mặc không khỏi nhìn nhiều hơn vài lần.
Người ngọc được ánh đèn chiếu rọi, toát ra một vẻ quyến rũ mê người.
Hắn thu nhiếp tinh thần, cười nói: “Tôi đưa cô về nhé! Chắc Tiểu Hồng kia lại có việc rồi.”
Quan Tuyết cười khẽ: “Đúng vậy! Tiểu Hồng này, lại lười biếng rồi!”
Mấy phút sau, xe của khách sạn đỗ lại trước cổng, hai người lên xe.
“Lát nữa. . . còn phải đi đón bọn nhỏ à?”
Trên đường, hai người trò chuyện một chút, Quan Tuyết chợt hỏi một câu, đôi mắt mông lung hơi ngước lên, bên trong lóe lên một vệt lộng lẫy rung động lòng người.
“Ừm!”
“Được!” Nàng liếm môi đỏ nở nang một cái, chậm rãi gật đầu, hình như lại có hơi thất vọng.
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ mà suy nghĩ xuất thần, lại nghĩ đến cái ngày mà mình uống say đó, gò má không khỏi đỏ hơn vài phần, sau đó, mũi ngọc tinh xảo hơi nhăn lại, lộ ra vài phần oán trách.
Cậu em thối này, thật đúng là nhát gan!
Trong nội tâm nàng lại quở trách.
Một lát sau, nàng lại nói đến Lý Nghệ Phỉ kia: “Mối tình đầu kia của anh, dạo này lại giở trò. . .”
Diệp Mặc nói: “Tôi với cô ấy không có quan hệ gì, cô muốn thì cứ đuổi việc là được, không có vấn đề gì.”
“Thật sao? Anh nỡ à?” Quan Tuyết cười một tiếng: “Thôi được rồi, vẫn không đuổi, giữ lại để đấu đá một trận cũng rất thú vị, đây cũng là một loại niềm vui, thiếu cô ta thì công việc sẽ mất đi nhiều niềm vui.”
Diệp Mặc khẽ giật mình, lại lắc đầu bật cười.
Xe lái vào bãi đỗ xe của khu nhà, chậm rãi dừng lại.
“Đến rồi, lên ngồi một chút đi! Tôi lại không ăn thịt người, anh sợ cái gì!”
Người ngọc phủ thêm áo khoác, mở cửa, rồi bước xuống xe, sau đó quay người lại, vươn tay ra về phía Diệp Mặc.
“Được!” Diệp Mặc hơi do dự một chút, vẫn đứng dậy, vừa hay có chuyện cần bàn với nàng, là kế hoạch của năm sau.
Quan Tuyết quơ quơ tay ngọc, nghiêm mặt nói: “Tay!”
Nàng nhìn thấy Diệp Mặc hơi do dự một chút, rồi vẫn đưa tay qua đây, sắc mặt của nàng mới giãn ra một chút, lại cười long lanh, tay ngọc nắm chặt bàn tay kia, rồi kéo Diệp Mặc xuống xe.
“Đi thôi!”
Nàng dẫn đầu đi về phía thang máy.
Đứng trước thang máy, gò má của nàng lại nhịn không được mà đỏ lên, nàng còn nhớ rõ hôm nàng say, là Diệp Mặc đã ôm nàng lên trên nhà.
Rượu quả nhiên là thứ tốt, mượn hơi rượu, cũng có thể to gan hơn, còn bây giờ thì cùng lắm cũng chỉ dám nắm tay.
Hai người vào nhà, nàng đổi giày, đi vào nhà bếp.
“Anh ngồi trước đi, tôi đi pha trà cho anh! Anh cũng uống nhiều rượu rồi, uống chút trà cũng tốt.”
Leng keng lạch cạch một lúc lâu, lúc này nàng mới quay lại, dọn dẹp bàn trà một lúc, sau đó mới đi pha trà, rồi đặt lên bàn trà.
Sau khi ngồi xuống, trong phòng bắt đầu ấm hơn, nàng liền cởi áo khoác ngoài xuống, bên dưới là một cái áo sơ mi trắng, đường cong kéo căng kia sung mãn kinh người, vấy ngang hông quấn chặt bờ mông, vẽ ra một đường cong mông eo mê người.
Eo của nàng rất thon gọn, rất nhỏ, nhưng mông lại mập mạp to lớn, mượt mà mà mê người.
Một đôi đùi đẹp khép chặt lại, cực kỳ gợi cảm.
Quan Tuyết thấy Diệp Mặc không nhúc nhích, liền kinh ngạc nói: “Uống trà đi!”
“Ừm!” Diệp Mặc cúi đầu, cầm ly trà lên.
“Khách khí như vậy làm gì, cũng không phải lần đầu tiên đến đây mà!” Nàng hé miệng cười nói, còn liếc mắt nhìn qua một chút.
Cậu em trai này, đã đến đây nhiều lần rồi mà.
“Mấy ngày nữa là đi rồi à? Ăn tết ở Đế Kinh đúng không! Mấy ngày nữa tôi cũng về nhà, năm nay về nhà ăn tết cũng không sợ cha mẹ càm ràm nữa rồi, năm ngoái tôi trốn ở trong phòng mà còn bị hai người họ nói, ngày nào cũng thúc giục kết hôn, phiền chết đi được.”
“Tôi mới không thèm kết hôn, tôi cảm thấy đời này mình sẽ không kết hôn. Sinh con? Để tính sao! Trước 35 tuổi sinh một đứa là ok, tôi vẫn còn thời gian.”
Nàng vừa nói chuyện, vừa nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc.
Nhìn gương mặt đẹp trai đến chói mắt kia, nàng lại khẽ cắn môi đỏ một chút, trong mắt hiện lên vài tia phức tạp.
Có lẽ cậu em trai này đã đi vào trong lòng nàng ngay lần gặp mặt đầu tiên rồi, nhưng khi đó, nàng cũng không phát giác ra, còn cảm thấy cậu em trai này rất đáng giận, còn vụng trộm mắng vài câu.
Khi đó, cậu em trai này trong mắt nàng là một công tử nhà giàu tùy hứng mà bá đạo, lại có chút đáng yêu, lại có hơi đáng giận, nhưng dần dần nàng mới phát hiện ra, trong lúc vô tình, cậu em trai này đã chiếm cứ một vị trí quan trọng trong lòng mình.
Đối với tình cảm của mình, nàng lại thấy hơi mê mang.
Nàng vốn đã không hiểu nhiều về vấn đề tình cảm rồi, hơn nữa, đối mặt với một mỹ nữ xinh đẹp như Thiên Tiên là Tô Thiên Hậu, thì nàng không có chút tự tin nào.