Đinh linh linh----
Âm thanh đồng hồ báo thức ở đầu giường vang lên.
Trên chiếc giường lớn mềm mại, một bóng người quấn trong chăn đang nằm ở trên đó, sau đó, một cánh tay ngọt trắng nõn thò từ trong chăn ra, tắt đồng hồ báo thức.
Tiếp đó, nàng xoay người, lộ ra bóng lưng đẹp trơn bóng.
Một đôi chân thon dài trắng như tuyết đặt ở trên chăn.
Một mái tóc dài xõa lung tung che mất nửa gò má.
Dù nàng đã hơn 30 nhưng làn da vẫn rất trắng và non mềm, dáng người của nàng cũng được bảo dưỡng rất tốt, có điều năm tháng vẫn lưu lại trên người nàng một ít thứ, khiến cho thân thể của nàng trở nên mượt mà và đẫy đà hơn.
Loại phong vận thành thục này hết sức mê người.
Cứ như vậy, nàng híp thêm một lát rồi mới ngồi dậy, gãi mớ tóc rối tung rồi ngáp một cái.
“Đi tắm đã!”
Nàng kéo lấy thân thể mệt mỏi xuống giường rồi đi vào nhà tắm.
Lúc đi ra, thì nàng đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Chọn quần áo, trang điểm…
Một lát sau, nàng lắc mình biến hóa, mặc vào một bộ quần áo văn phòng khiến cho phong thái uyển chuyển và bay bổng của nàng lộ ra rõ ràng, trên chân là một đôi tất chân màu da cực kỳ gợi cảm và nóng bỏng, gương mặt xinh đẹp được trang điểm nhẹ nhàng trông cực kỳ tinh xảo và mê người.
“Hôm nay đi đôi 5cm đi.”
Nàng cầm túi xách, đi đến trước tủ giày, rồi suy nghĩ một lát.
Sau khi giẫm lên đôi giày cao gót, dáng người của nàng lập tức cao hơn không ít, càng lộ ra vẻ uyển chuyển.
“Đi thôi.”
Nàng quay người nhìn thoáng qua gian phòng trống rỗng, rồi mỉm cười đẩy cửa ra ngoài.
Những năm nay nàng đã quen sống một mình rồi.
Trước kia nàng cũng muốn nuôi mèo hay chó gì đó, nhưng suy nghĩ lại một chút thì lại lười không muốn nuôi, dù sao thì công việc của nàng cũng khá bận rộn, nhiều khi còn phải đi công tác gần một tháng.
Nàng đi đến ga-ra, lái xe đi đến công ty.
“Phó tổng giám đốc Quan, chào buổi sáng!”
“Phó tổng giám đốc Quan!”
Khi đến công ty, ai nhìn thấy nàng cũng cung cung kính kính.
Quan Tuyết đều mỉm cười đáp lại.
Những người này, chỉ khách khí ở trước mặt nàng mà thôi, sau lưng thì luôn nói xấu nàng, nói nàng là nữ nhân tâm cơ… dựa vào ngủ mới leo lên được vị trí này.
Ngay từ đầu thì nàng còn để ý, nhưng bây giờ thì nàng cũng đã quen.
“Lại có nhiều việc thế này.”
Quan Tuyết đi vào phòng làm việc của mình, vừa ngồi xuống đã nhìn thấy một đống văn kiện ở trên bàn, nàng liền thở dài.
Cái chức Phó tổng giám đốc này, còn vất vả hơn làm người chế tác phim truyền hình nhiều.
“Tất cả đều do tên khốn kia! Đều do anh ta hại mình, nhất định phải bắt mình làm cái chức Phó tổng giám đốc này làm gì!”
Quan Tuyết khẽ nhíu chiếc mũi ngọc tinh xảo, hừ nhẹ một cái.
Trong đầu nàng lại hiện lên gương mặt anh tuấn và mê người kia.
Người này đúng là rất đẹp trai, nhưng mà lại có chút khốn kiếp!
Nàng chống cằm vào hai tay, sau đó lại hừ một tiếng.
Khi Quan Tuyết đang định bắt đầu làm việc, thì bỗng nhiên cánh cửa bị đẩy ra.
Quan Tuyết đang đinh răn dạy, tại sao không gõ cửa mà đã vào, nhưng ngẩng đầu lên thì nàng liền ngây dại.
Đây chẳng phải tên khốn kiếp kia à, à không phải, là Chủ tịch Diệp tôn kính sao!
“Chủ tịch Diệp, sao ngài lại đến đây!”
Quan Tuyết đứng lên, trên gương mặt xinh đẹp đã tràn ra một nụ cười xán lạn.
“Cô giúp tôi chiếu có hai đứa nhỏ một chút.”
Diệp Mặc đẩy chiếc xe đẩy vào rồi nói.
“Cái gì?”
Quan Tuyết lập tức mờ mịt.
“Cô trông hai đức nhỏ giúp tôi, tôi qua bên kia xử lý vài chuyện.” Diệp Mặc vừa nói vừa chỉ vào hai đứa nhỏ trong chiếc xe đẩy.
“Thế nhưng…thế nhưng mà…tôi, tôi không biết trông trẻ con!”
Quan Tuyết lúng ta lúng túng nói.
Tuy nàng đã hơn 30 tuổi, thế nhưng chưa từng sinh con, cũng chưa từng giúp ai chăm sóc trẻ con bao giờ.
Thật ra thì nàng không thích trẻ con cho lắm, nhất là trẻ sơ sinh, nàng luôn cảm thấy chúng quá ồn ào.
“Chăm sóc trẻ con mà cô cũng không biết?” Diệp Mặc hơi kinh ngạc.
“Tôi…tôi biết!”
Quan Tuyết lập tức cảm thấy không phục, liền ưỡn ngực nói.
“Vậy thì tôi để hai đứa bé ở đây, cô giúp tôi trông chúng một lát.”
Diệp Mặc đẩy chiếc xe đẩy đến bên cạnh nàng, sau đó dặn dò một câu rồi đi ra ngoài, đi đến văn phòng Tổng giám đốc ở cách đây không xa.
“Sao anh ta lại mang hai đứa bé đến công ty nhỉ? Mẹ chúng đâu rồi?’
Quan Tuyết cảm kỳ lạ, nên lẩm bẩm một câu.
“Ừm! Hai đứa nhỏ này rất đáng yêu này! Còn là Long Phượng thai nữa!”
Quan Tuyết cúi người nhìn hai đứa bé, lập tức sợ hãi và thán phục.
Ban đầu nàng cảm thấy, bản thân mình không thích trẻ con, nhưng khi nàng nhìn thấy hai đứa bé giống như hai thiên sứ nhỏ này thì nàng bỗng nhiên cảm thấy nội tâm mình sắp tan chảy luôn rồi.
“Ngoan ngoan! Đừng khóc nha!”
Quan Tuyết cười với hai đứa bé, rồi quay trở lại chỗ ngồi bắt đầu làm việc.
Có điều, nàng bận rộn được một lát, thì ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại quay đầu nhìn về phía hai đứa bé.