Hai đứa bé này rất ngoan, tỉnh dậy mà vẫn không náo không khóc, mà chỉ mở to đôi mắt xinh đẹp và đen nhánh nhìn xung quanh với vẻ tò mò.
Quan Tuyết đặt văn kiện trong tay xuống, đứng lên, đi qua ôm lấy bé gái.
Nàng chưa bao giờ ôm đứa bé nào, loại cảm giác ôm một sinh mệnh nhỏ bé ở trong ngực này đúng là có chút kỳ diệu
“Thật là đáng yêu.”
Quan Tuyết ôm bé gái, sau đó, nàng dứt khoát ôm cả bé trai lên, mỗi bên một bé.
“Ai nha! Đừng nghịch!”
Khi nhìn thấy hai đứa bé lay lay ngực nàng vài cái, thì khuôn mặt nàng đỏ lên.
“Có vẻ như sinh con cũng không tệ lắm nhỉ.”
Quan Tuyết ôm hai đứa bé đi dạo một vòng trong phòng làm việc, khi nàng ngồi xuống thì trong đầu bỗng nhiên sinh ra ý nghĩ này.
Nhưng ngay sau đó, nàng liền lắc đầu, cảm thấy ý nghĩ này quá hoang đường.
Chuyện sinh con này, quá phiền phức.
Quan Tuyết liền vứt cái ý nghĩ này ra khỏi đầu.
Thật ra thì Quan Tuyết vẫn không thích trẻ con lắm, chẳng qua là bây giờ nàng cảm thấy hai đứa nhỏ này không tồi mà thôi.
“Chị Quan!”
Đúng lúc này, cánh cửa bị đẩy ra, một bóng người đi vào trong văn phòng.
Người này chính là Tiểu Hồng.
Trên mặt Tiểu Hồng còn nở một nụ cười.
Ngay sau đó, thì gương mặt nàng cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng ngưng đọng tại chỗ.
Nhất định là mình đang nằm mơ rồi!
Tiểu Hồng vươn tay vỗ lên mặt mình một cái.
Sau đó lại nhìn qua, cảnh tượng trước mặt vẫn không hề thay đổi, chị Quan đang hai đứa bé, trên mặt còn xuất hiện nụ cười từ ái, toàn thân thì tỏa ra hào quang của người mẹ.
Tiểu Hồng sợ ngây người.
“Chị Quan, chị có con từ bao giờ thế?”
“Đây là con của Chủ tịch Diệp!”
Quan Tuyết ngẩng đầu lên, không hiểu vì sao có chút hoảng, nên phải cuống cuồng giải thích.
“Của Chủ tịch Diệp á? Hai người sinh con từ bao giờ thế, sao không nói cho em biết.” Tiểu Hồng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nói.
“Đây là con của Chủ tịch Diệp, nhưng không phải chị sinh!”
Quan Tuyết vội vàng nói: “Chủ tịch Diệp nhờ chị chăm sóc một lát thôi.”
“Thật à?” Trên gương mặt của Tiểu Hồng lộ ra vẻ nghi ngờ.
Lúc trước, khi mọi người nói đến chuyện trẻ con, thì chị Quan luôn nói là mình không thích trẻ con, cũng không muốn sinh con. Nhưng nếu như đây không phải là con của chị Quan, thì sao chị ấy lại hiện lên gương mặt từ ái và coi hai đứa nhỏ này như bảo bối vậy.
“Tất nhiên rồi! Em không tin thì đi hỏi Chủ tịch Diệp đi!” Quan Tuyết nói.
“Em nào dám đi hỏi chứ.” Tiểu Hồng lẩm bẩm, trong ánh mắt vẫn còn vẻ nghi ngờ.
“Em có chuyện gì không?” Quan Tuyết hỏi.
“Không có…không có gì, em…em đi trước đây, chị tiếp tục chơi với hai đứa bé đi.”
Tiểu Hồng cười một cái, rồi vội vàng quay người đi ra ngoài.
Quan Tuyết lại dỗ dành hai đứa nhỏ thêm một lát, rồi mới đặt bọn nhỏ xuống xe đẩy, sau đó tiếp tục công việc.
……
“Trong văn phòng của chị Quan có một hai đứa bé, là con của Chủ tịch Diệp!”
Tiểu Hồng trở lại chỗ làm việc của mình, rồi bắt đầu đem tin tức truyền ra.
“Phó tổng giám đốc Quan có con rồi, là con của Chủ tịch Diệp! Bây giờ đã mang con đến công ty rồi, hai đứa bé đang ở trong văn phòng.”
Tin tức càng lan truyền thì càng biến dạng.
Các nhóm chat bắt đầu sôi trào lên.
Ban đầu bọn họ chỉ nghĩ là, Phó tổng giám đốc Quan chỉ đơn thuần là ngủ để kiếm chức vị mà thôi, nhưng mà không ngờ rằng, Phó tổng giám đốc Quan đã sinh con cho Chủ tịch Diệp rồi, loại tâm cơ và thủ đoạn này, quá lợi hại rồi!
“Bọn nhỏ không nghịch ngợm chứ?”
Nửa tiếng sau, Diệp Mặc quay lại.
“Không có, hai đứa bé đều rất ngoan.” Quan Tuyết nói.
“Thế thì tốt rồi.” Diệp Mặc cười nói, sau đó đi đến nhìn hai đứa nhỏ.
“Tôi đi đây.” Diệp Mặc đẩy xe đi ra cửa.
Quan Tuyết cúi đầu, đang định tiếp tục làm việc.
Đúng lúc này, có người gõ cửa, sau đó, Tề Diệu Huy đi vào.
“Tổng giám đốc Tề!”
Quan Tuyết vội vàng đứng lên, rồi cung kinh hô một tiếng.
“Ngồi xuống rồi nói!”
Tề Diệu Huy vội vàng nói, trên gương mặt còn nở một nụ cười rất nồng nhiệt: “Hai đứa bé kia…là của cô à? Sinh từ bao giờ vậy? Có cần cho cô nghỉ phép hay không?”
Quan Tuyết lập tức ngẩn ra.
Sau đó, nàng cực kỳ lúng túng: “Không! Không phải của tôi, Tổng giám đốc Tề, ngài hiểu lầm rồi!”
“Thật à? Sao mọi người đều nói, hai đứa bé đó là con của cô và Chủ tịch Diệp, hơn nữa còn nói có sách mách có chứng, tôi còn tưởng rằng…” Tề Diệu Huy kinh ngạc.
“Cái gì?”
Đôi mắt xinh đẹp của Quan Tuyết trợn tròn xoe, ngây người nữa ngày rồi mới vỗ trán một cái, toàn thân dâng lên một cảm giác vô lực.
Nhất định là cái miệng rộng của Tiểu Hồng rồi!
“Hiểu lầm! Thật sự là hiểu lầm! Tôi và Chủ tịch Diệp không có quan hệ gì, chỉ giúp ngài ấy chăm sóc hai đứa bé một lát thôi.” Quan Tuyết vội vàng giải thích.
“Ừm.”
Tề Diệu Huy nghe xong thì gật đầu, sau đó nở một nụ cười như kiểu: tôi hiểu tôi hiểu.
Có lẽ hai đứa bé không phải của Quan Tuyết, nhưng mà, nếu như nói Quan Tuyết và Chủ tịch Diệp không có quan hệ gì, thì thật đúng là không có ai tin tưởng.
Đầu tiên thì đề bạt nàng lên làm Phó tổng giám đốc, sau đó lại nhờ nàng chăm sóc hai đứa nhỏ, nếu như nói không có quan hệ, hừ, ai mà tin chứ!
“Phó tổng giám đốc Quan, cô tiếp tục làm việc đi! À đúng rồi, sau này cô không cần làm nhiều việc như vậy đâu, tôi sẽ bảo hai vị phó tổng giám đốc còn lại san sẻ giúp cô.”
Tề Diệu Huy cười nói, sau đó thì quay người rời đi.
Quan Tuyết ngồi tại chỗ, vỗ trán một cái, sau đó lại thấy bất lực.
Xong! Đã xong!
Thanh danh của nàng đã mất sạch rồi!
“Tên khốn khiếp này! Vì sao lại bắt mình trông hai đứa bé chứ! Bây giờ thì hay rồi!”
Quan Tuyết chán nản che kín mặt, khóc không ra nước mắt.