Diệp Mặc trở lại phòng làm việc thì đã sắp 11 giờ rồi.
Diệp Mặc bắt đầu pha sữa, rồi làm món ăn phụ, sau đó cho hai đứa nhỏ ăn no, rồi mới ăn trưa.
Sau khi kỹ năng Trù Nghệ tăng lên cấp {Đại sư}, thì Diệp Mặc có thể phát huy ra hương vị cực hạn của món ăn.
Ví dụ như lúc trước Diệp Mặc chỉ có thể phát huy ra 80% 90% hương vị của nguyên liệu, thì hiện giờ Diệp Mặc đã có thể phát huy ra 100% hương vị của nguyên liệu đó, dường như đã đạt đến trình độ hoàn mỹ rồi.
Diệp Mặc cảm thấy, đây chính là đỉnh phong của trù nghệ rồi.
Diệp Mặc không thể nào tưởng tượng được cấp {Siêu phàm} sẽ như thế nào nữa.
“Đưa hai đứa nhỏ đi dạo một lát.”
Sau khi ăn xong, Diệp Mặc đẩy hai đứa bé đi ra ngoài.
Hơn bảy giờ tối, Diệp Mặc nhận được tin nhắn của Tô Ngọc Tình, nàng hỏi hai đứa nhỏ.
“Bọn nhỏ vừa ăn no xong, đang chơi đùa.”
Diệp Mặc chụp vài tấm ảnh bọn nhỏ đang chơi đùa rồi gửi cho nàng xem.
“Thế thì tốt! Em phải đi tham gia một buổi dạ hội rồi, lát về nói chuyện sau nhé.”
Tô Ngọc Tình trả lời một câu, sau đó tắt điện thoại di động đi.
Nàng đang đứng ở góc hẻo lánh của một hội trường, trên người còn mặc một bộ lễ phục màu trắng rất xa hoa.
Bộ lễ phục này là kiểu vây ngực, nên không có dây đeo ở hai vai, khiến cho đoạn vai trắng như tuyết và hai cái xương quai xanh xinh đẹp của nàng lộ ra.
Bên dưới làn váy là một đôi chân thon dài xinh đẹp.
Dưới bàn chân ngọc trong suốt là một đôi giày cao gót màu bạc sáng long lanh.
Trên gương mặt xinh đẹp không tỳ vết của nàng được trang điểm nhẹ nhàng và trang nhã, phôi hợp với đôi khuyên tai kim cương sáng chói, khiến cho nàng càng lộ vẻ rực rỡ và rung động lòng người.
Cho dù nàng đang đinh ở một góc hẻo lánh của hội trường, thì vẫn có rất nhiều ánh mắt và ống kính tụ tập ở trên người nàng.
Dưới ánh đèn của hội trường, toàn thân nàng giống như đang phát sáng lấp lánh, xinh đẹp giống như tiên nữ vậy, lại có thêm một loại khí chất như mộng như ảo. Mà dáng người của nàng thì vô cùng bốc lửa, lại mặc một bộ lễ phục như vậy, lập tức diễm áp quần phương(*).
(*) ý nói đẹp điên đảo, lấn áp tất cả.
Tất cả những ngôi sao nữ ở đây cũng đều là người có dung mạo xinh đẹp, nhưng khi đứng trước mặt nàng, thì đều phải ảm đảm phai mờ.
Dưới con mắt chú mục của tất cả mọi người, Tô Ngọc Tình bước đi về phía chỗ ngồi của mình.
“Cô ta sinh con rồi mà dáng người vẫn đẹp như vậy sao?”
Không ít cô gái đều quăng ánh mắt hâm mộ và ghen tỵ đến, sau đó nhỏ giọng bàn tán.
“Rốt cuộc thì cha của đứa bé là ai nhỉ?”
“Không biết nữa! Nhưng nghe nói là người rất có địa vị và rất lợi hại, khoảng thời gian gần đây có rất nhiều người muốn hắt nước bẩn vào cô ta, để cho cô ta không thể tái xuất, nhưng mà ai biết được, phía Weibo lại đè xuống hết, không có một chút tài liệu đen nào xuất hiện cả.”
“Tôi còn nghe nói, nội bộ của Weibo đã có lệnh cấm, không cho bất cứ tài liệu đen nào của nàng xuất hiện ở trên Weibo cả.”
“Kinh khủng như vậy sao?”
“Chứ còn gì nữa.”
Mọi người nhỏ giọng bàn luận.
Tô Ngọc Tình vẫn nghe thấy vài câu, đôi lông mày không khỏi cau lại.
Nhưng nàng cũng không quá để ý, đi đến chỗ ngồi của mình, rồi ngồi xuống.
“Ai ui! Đây chẳng phải Tô Thiên Hậu sao?”
Bên bàn đối diện, có một cô gái mặc một bộ lễ phục hở lưng, cách ăn mặc có vẻ rất bại lộ và diễm lệ.
Khóe miệng cô ta còn có một tia cười nhạo, ánh mắt thì tràn đầy vẻ bỡn cợt.
Tô Ngọc Tình quay sang nhìn cô ta một cái, rồi không thèm để ý.
Người này Tô Ngọc Tình cũng nhận ra, tên là Vương Kiều Kiều, nhưng Tô Ngọc Tình không nhớ rõ, mình đã đắc tội với cô ta từ khi nào.
Nhưng Tô Ngọc Tình cũng không thèm để ý, ở trong cái làng giải trí đầy danh và lợi này, có quá nhiều tiểu nhân và quá nhiều người ghen ghét với nàng.
“Ai ui! Tô Thiên Hậu còn không thèm để ý đến người khác cơ à, ghê gớm nhỉ!”
Vương Kiều Kiều liếc mắt, rồi mở miệng nhạo báng.
“Cũng đúng nhỉ! Ai bảo bên cạnh Tô Thiên Hậu cỏn có một vị đại lão cơ chứ! Nếu như là tôi, tôi còn ghê hơn ý chứ.” Vương Kiều Kiều thấy Tô Ngọc Tình không lên tiếng, thì cô ta lại càng đắc ý hơn, khí thế còn ngạo mạn hơn vài phần.
“Có điều, sao ngày xưa tôi nghe thấy người ta bảo, Tô Thiên Hậu rất thanh cao, luôn chướng mắt những đại lão, ông chủ lớn này nhỉ! À thì ra là chê họ không đủ lợi hại!”
Giọng nói của Vương Kiều Kiều bắt đầu có chút chanh chua và xem thường.
Sắc mặt những người ở trên bàn cũng đều hơi thay đổi.
Trong lòng mọi người quá nửa cũng nghĩ như vậy, chẳng qua là không dám nói ra mà thôi.
Tô Ngọc Tình thấy phía đối diện càng nói càng khó nghe, thì lại càng cau mày chặt hơn.
Nhưng mà, nàng vẫn không có phát tác.
Vương Kiều Kiều thấy thế thì lại càng khó chịu hơn.
Khi buổi dạ hội bắt đầu, Vương Kiều Kiều lấy cớ đi mời rượu, sau đó đi đến phía sau lưng của Tô Ngọc Tình, rồi cố ý nghiêng ly rượu, đem ly rượu đỏ hất vào quần áo của đối phương.
“Ai nha! Thật là ngại quá đi!”
Vương Kiều Kiều ra vẻ kinh ngạc, giả bộ ra một dáng vẻ rất ngượng ngùng.
Sắc mặt của Tô Ngọc Tình thay đổi, vội vàng cầm lấy khăn để lau.
Nhưng căn bản lau không sạch được, rượu vang đỏ đã nhiễm vào quần áo, khiến cho bộ váy trắng bị nhuộm thành một màu đỏ.
“Tôi đi vệ sinh một chút!’
Tô Ngọc Tình cầm điện thoại di động rồi nhanh chóng rời đi, khiến cho tứ phía vang lên một mảnh xôn xao.