“Họ Vương này thật đúng là không biết xấu hổ!”
Trên chiếc Minivan, Dương Mạn Ny nhìn thấy chiếc váy dạ hội đã bị thay đổi màu sắc thì giận dữ mắng lên.
“Không sao đâu.” Tô Ngọc Tình vẫn nhẹ nhàng cười nói.
“Em còn cười được à, nếu là chị thì chị đã đi qua tát sưng mặt chó của cô ta rồi.” Dương Mạn Ny bĩu môi nói.
“Bởi vậy, nên ngày mai em mới không lên hot search.” Tô Ngọc Tình cười nói.
“Lên hot search có gì không tốt.” Dương Mạn Ny nói.
“Em không muốn… để anh ấy lo lắng!” Tô Ngọc Tình mấp máy môi đỏ, nhỏ giọng nói: “Nếu như làm to chuyện, thì anh ấy sẽ lo lắng, còn cả vị đại lão thần bí kia nữa, em thật sự không biết là ai, chẳng may chuyện này truyền vào tai của anh ấy, thì em sợ anh ấy sẽ hiểu lầm.”
“Những người khác nói thế nào em cũng không quan tâm, bây giờ em chỉ để ý đến anh ấy.”
Tô Ngọc Tình nói xong thì cười khẽ.
Trong đôi mắt sáng như sao tràn đầy ôn nhu và ngọt ngào.
“Em! Không cứu nổi rồi!” Dương Mạn Ny nói.
“Em có quay lại không? Trên xe vẫn còn bộ lễ phục khác nữa.” Dương Mạn Ny lại nói.
“Không quay nữa, chúng ta về nhà thôi.” Tô Ngọc Tình nghĩ một chút rồi nói.
“Được rồi.” Dương Mạn Ny lập tức nói với tài xế là đi về nhà.
……
“Nhàm chán quá!”
Thành phố H.
Ninh Vũ Đình đang nằm trên giường lướt mạng.
Chiếc điện thoại này được đặt vững vàng trên bộ ngực có quy mô kinh người của nàng.
Ngón tay ngọc của nàng đang lướt trên màn hình điện thoại, sau đó thở dài.
Trên gương mặt vũ mị và xinh đẹp của nàng thì hiện lên vẻ ngán ngẩm và buồn bực.
Thực sự quá nhàm chán!
Từ khi ký hợp đồng một triệu kia, thì nàng cảm thấy mình đang sống cuộc sống của một con chim hoàng yến, sugar baby vậy. Mỗi ngày chỉ biết ăn ăn ngủ ngủ, xem phim ảnh…chả có việc gì để làm cả.
Nàng cảm thấy, nếu cứ tiếp tục như vậy thì mình sẽ mập mất.
“Không biết quần áo đến chưa nhỉ.”
Nàng mở Đào Bảo ra xem.
(Đào Bảo là một trang wed mua sắm online giống như ebay và amazon của Alibaba-TQ)
Ninh Vũ Đình đã mua rất nhiều quần áo, một số tất chân kiểu mới, và cả rất nhiều đồ cosplay mới.
Nàng cảm thấy, dáng người của mình tốt như vậy, thì tuyệt đối không thể lãng phí, phải nhân lúc con trẻ để chụp nhiều ảnh, không thì sau này già rồi, muốn chụp cũng không chụp được.
“Sao bộ Hu Tao(trong genshin impact) này vẫn còn đang trên đường vậy.”
“Quần áo giáng sinh thì mai đến rồi…”
Ninh Vũ Đình vừa nhìn vừa lẩm bẩm.
“Thử xem còn có kiểu dáng nào mới không… hay là…nhìn mấy bộ Ultraman nhỉ? Anh ta biến thái như vậy, chắc chắn rất thích kiểu này.”
Nàng nghĩ đến thứ gì đó nên bỗng nhiên bật cười.
Vừa nghĩ đến quần áo Ultraman thì nàng vừa hưng phấn vừa thẹn thùng.
“Bộ này còn không bạn!”
“Vẫn còn! Còn có bộ Ultraman kiểu dáng mới, bạn có lấy không?”
Ninh Vũ Đình hỏi một vòng, cuối cùng cũng tìm được một bộ cosplay.
“Bộ này… còn gợi cảm hơn bộ cũ thì phải!”
Ninh Vũ Đình nhìn một lát thì cảm thấy rất hài lòng, người mẫu cosplay trong ảnh cũng ngực nở mông cong giống như nàng, như vậy thì nàng mặc vào nhất định sẽ còn đẹp hơn.
“Lấy luôn bộ đó!”
Ninh Vũ Đình nhanh chóng đặt hàng.
“Ai Nha! Ngượng quá!”
Nàng để điện thoại xuống, rồi lấy hai tay che gương mặt đã ửng đỏ, hai tay liền truyền đến cảm giác nóng hôi hổi.
Một lát sau, nàng cầm điện thoại lên rồi mở Wechat ra.
“Sao trong nhóm nhiều tin mới thế nhỉ?”
Ninh Vũ Đình hơi kinh ngạc.
Nàng chỉ vừa mới đặt máy xuống một lát, thế mà trong nhóm đã có mấy trăm tin nhắn mới.
Ninh Vũ Đình mở ra xem một chút, một lát sau, thì nàng ngồi bật dậy, sắc mặt dần dần ngưng trọng hơn.
“Cuối cùng cũng có chuyện để làm rồi.”
Sau đó, nàng kích động siết chặt đôi bàn tay trắng như phấn.
“Ông chủ, ông chủ, Ngọc Tình nhà anh bị người ta bắt nạt kìa!”
Hai ngón tay của nàng gõ chữ như bay.
Trong phòng làm việc, Diệp Mặc đang bận rộn thì thấy có tin nhắn, cầm lên xem thì sắc mặt lập tức lạnh xuống.
“Cô nàng này là ai?” Diệp Mặc hỏi.
“Vương Kiều Kiều, người của công ty giải trí Kim Sư.” Ninh Vũ Đình trả lời.
“Công ty giải trí Kim Sư?”
Diệp Mặc thì thào một câu, trong đôi mắt liền lóe lên một tia lạnh lẽo.
Lại là công ty giải trí Kim Sư này!
“Vị Tổng giám đốc Lý của giải trí Kim Sư vẫn luôn thèm nhỏ dãi Ngọc Tình nhà anh, lúc trước ông ta còn tìm rất nhiều tài liệu đen để nói xấu Tô Thiên Hậu, sau đó lại treo giải thưởng để tìm địa chỉ của Tô Thiên Hậu, kẻ này rất đáng ghét.” Ninh Vũ Đình nói.
“Ông chủ, hay là để tôi ra tay báo thù giúp anh nhé, Vương Kiều Kiều này xuất thân từ phim cấp ba, một đường ngủ để leo lên, cô ta có rất nhiều tài liệu đen, chỉ cần anh ra tiền, thì tôi sẽ lập tức mua được, sau đó thì chơi chết cô ta luôn.”
“Được!” Diệp Mặc lên tiếng.
“Tôi không chỉ muốn tài liệu đen của nàng, mà tôi còn muốn chơi chết cả công ty giải trí Kim Sư nữa, tôi muốn tài liệu đen của tất cả nghệ sĩ và nhân viên công tác, thậm chí là cả Tổng giám đốc Lý này nữa. Còn cả các loại vấn đề thuế má của bọn họ nữa, tôi cũng muốn hết.”
Ninh Vũ Đình lập tức giật mình.
Sau đó môi đỏ của nàng nhếch lên, hít một ngụm khí lạnh.
Ông chủ muốn giết người rồi! Muốn chơi chết toàn bộ công ty giải trí Kim Sư rồi!
Có điều, công ty giải trí Kim Sư cũng không phải là một công ty nhỏ, tài sản của vị Tổng giám đốc Lý này cũng phải có một tỷ, tuy rằng ông chủ có chút tiền, nhưng sợ là không phải đối thủ của Tổng giám đốc Lý.
Trong ấn tượng của Ninh Vũ Đình, thì Diệp Mặc chỉ là một công tử nhà giàu, đúng là có chút tiền, vứt một hai triệu đều không nháy mắt, nhưng mà vẫn còn kém rất xa loại đại gia như Tổng giám đốc Lý kia.