“Ông chủ…ông chủ, việc này chỉ sợ…rất khó!” Ninh Vũ Đình cười khổ.
“Vì sao?”
“Không đủ tiền! Theo tôi thì chơi chết một mình Vương Kiều Kiều là đủ rồi!”
Ninh Vũ Đình trả lời.
Muốn nện chết Vương Kiều Kiều thì cũng phải tiêu vài triệu, thậm chí hơn 10 triệu rồi, chứ đừng nói đến toàn bộ công ty giải trí Kim Sư.
“Cô muốn bao nhiêu tiền?”
“Việc này khó mà nói trước được…”
Ninh Vũ Đình cau mày suy nghĩ, bao nhiêu tiền thì mới đủ đây?
“Tôi cho cô một tỷ, có đủ không?”
Đúng lúc này, điện thoại ông lên một tiếng, đối phương đã trả lời.
Ninh Vũ Đình đọc xong tin nhắn thì đôi mắt xinh đẹp đã trợn tròn xoe.
“Một…một…một tỷ?”
Nàng lắp ba lắp bắp hỏi, nàng cảm thấy đầu lưỡi của mình đã tê cứng lại rồi.
Đầu óc nàng trống rỗng, chỉ có vài tiếng ong ong vang lên.
Một tỷ NDT!
Đây là khái niệm gì?
Có nhiều người giàu có mà tài sản còn không được một tỷ NDT kìa, giống như vị Tổng giám đốc Lý này cũng vậy, tổng tài sản của ông ta chắc cũng chỉ được một tỷ mà thôi, mà vị ông chủ này, thì lại hời hợt vứt ra một tỷ.
Điều này chứng tỏ, đây là một tỷ tiền mặt, chứ không phải là loại tư sản khác.
Làm sao anh ta có nhiều tiền như vậy chứ?
Nàng ngây ngốc ngồi ở trên giường, hoàn toàn không thể tin nổi.
“Đúng rồi, chẳng lẽ anh ta chính là vị đại lão thần bí kia sao? Đến cùng…thì anh ta có lai lịch gì chứ?”
Nửa ngày sau, Ninh Vũ Đình mới cười khổ một tiếng.
Vốn tưởng anh ta chỉ là một công tử nhà giàu có chút tài hoa mà thôi, nhưng giờ nàng mới phát hiện, anh ta là một đại lão có lai lịch khủng bố và cực kỳ giàu có.
“Đủ chưa?” Đối phương hỏi lại.
“Đủ…đủ rồi.” Ninh Vũ Đình vội vàng trả lời.
“Một tỷ NDT! Chỉ để cho công ty giải trí Kim Sư phá sản!”
Ninh Vũ Đình hưng phấn siết chặt nắm đấm.
Đây là lần đầu tiên nàng làm một hạng mục lớn như vậy.
“Phù! Trời sắp lạnh rồi, cũng đã đến lúc công ty giải trí Kim Sư phá sản rồi.”
Ninh Vũ Đình ngồi thẳng người, sắc mặt nghiêm nghị và cứng rắn, sau khi nói một câu rất phong cách thì nàng liền bật cười khanh khách, cười đến mức một mảnh trắng nõn ở trước ngực rung lên bần bật.
……
Diệp Mặc suy nghĩ một lát, rồi lại cầm điện thoại lên.
Hắn gọi cho Tề Diệu Huy.
Nếu muốn chơi chết một công ty lớn như giải trí Kim Sư thì một mình Ninh Vũ Đình là chưa đủ, nên Diệp Mặc gọi cho Tề Diệu Huy.
“Chủ tịch Diệp, ngài muốn chơi công ty giải trí Kim Sư á?”
Sau khi Tề Diệu Huy nghe xong thì lập tức kinh hãi.
Nhưng khi cẩn thận nghĩ lại, thì Tề Diệu Huy cũng không cảm thấy lạ. Lúc trước, khi Chủ tịch Diệp vừa mua công ty thì đã hạ lệnh phong sát với công ty giải trí Kim Sư, hiện giờ ra tay, cũng không có gì lạ lắm.
“Đúng thế.” Diệp Mặc trầm giọng nói.
“Quá tốt rồi! Lần trước công ty giải trí Kim Sư đối phó chúng ta, lần này chúng ta phải cho họ biết mặt mới được.” Tề Diệu Huy cười nói.
“Không chỉ như thế, mà tôi muốn chơi chết họ luôn.” Diệp Mặc dùng âm thanh lạnh lùng nói.
Sắc mặt Tề Diệu Huy lập tức cứng đờ.
“Việc này…chỉ sợ không dễ dàng đâu.” Tề Diệu Huy hơi do dự nhưng vẫn nói.
“Tôi bơm cho anh một tỷ, đã đủ chưa?”
Tề Diệu Huy giật mình.
Sau đó yết hầu hơi nhúc nhích, khó khăn lắm mới nuốt được một ngụm nước bọt.
Chủ tịch Diệp đã nghiêm túc rồi!
“Tôi đã tìm người làm phóng viên giải trí để mua tài liệu rồi, anh cũng liên lạc với người trong vòng tròn, xem có thể mua được tài liệu nào không, rồi tìm người điều tra các loại vấn đề của công ty giải trí Kim Sư cho tôi, nhất là vấn đề về thuế vụ.”
Diệp Mặc nói.
“Bên phía Weibo tôi sẽ nói một câu, yên tâm đi, công ty giải trí Kim Sư sẽ không dùng tiền để bắt họ gỡ bài được đâu.”
Diệp Mặc nghĩ nghĩ một chút rồi nói thêm.
“Vâng.” Tề Diệu Huy cung kính lên tiếng.
Tề Diệu Huy cũng biết Chủ tịch Diệp có quan hệ với phía Weibo, lúc trước, khi công ty giải trí Kim Sư chơi xấu, thì Chủ tịch Diệp chỉ cần một cú điện thoại đã giải quyết được.
Chuyện này Phó tổng giám đốc Quan đã nói cho mình biết.
“Vậy thì cứ thế mà làm!” Diệp Mặc nói xong thì cúp điện thoại.
“Công ty giải trí Kim Sư.”
Diệp Mặc ngồi tại chỗ hừ một tiếng.
Lần này dù đánh không chết công ty giải trí Kim Sư này, thì cũng phải đánh cho họ tàn phế.
Đêm khuya.
Thành phố H, một chiếc xe hơi đi đến cửa chính của một tòa biệt thự.
Trên xe đi xuống một cô gái ăn mặc diễm lệ, người này chính là Vương Kiều Kiều.
“A, bảo bối, em đã đến rồi.”
Tổng giám đốc Lý bụng phệ tươi cười nghênh đón, vươn tay ra ôm lấy eo của cô gái này.
“Tổng giám đốc Lý, em đã vì ngài mà bỏ cả buổi dạ tiệc, ngựa không dừng vó bay máy bay, sau đó lại ngồi xe đến đây, thực sự rất vất vả nha.” Vương Kiều Kiều ngoác miệng, nói với giọng ỏn ẻn.
“Anh biết anh biết, bảo bối, em vất vả rồi! Lát nữa anh sẽ thưởng cho em.”
Tổng giám đốc Lý cười to, rồi ôm người đẹp đi vào trong.
Ánh mắt ông ta nhìn xuống phía dưới, khi nhìn thấy đôi tất chân màu đen thì gật đầu đầy hài lòng.