“Kỷ tiểu thư!”
Tạ Diệu Quang chỉnh sửa lại quần áo một chút, cất bước tiến lên phía trước, trên mặt lộ nụ cười tự cho là ưu nhã nhất, mà trong đầu anh ta thì đang suy nghĩ cách tiếp cận.
Chiếc váy này. . . không nhận ra là nhãn hiệu nào, tám phần là đặt riêng rồi, trái lại châu báu và trang sức này thì khá quen, là của Linh Tú! Còn chiếc đồng hồ này, là Patek Philippe.
Tạ Diệu Quang đảo mắt một vòng, liền cảm thấy có thể bắt đầu từ đề tài châu báu và đồng hồ, dù sao con gái đều thích châu báu và trang sức long lanh xinh đẹp, mà anh ta cũng rất có nghiên cứu ở phương diện này.
Tạ Diệu Quang tràn đầy hưng phấn, đã nghĩ ra cách để tiếp cận vị này rồi.
Nhưng ngay sau đó, anh ta liền ngây ngẩn cả người.
Đối phương chỉ hơi ngước mắt lên, lạnh nhạt liếc qua một cái, rồi không để ý đến anh ta nữa, ngay cả nụ cười lễ phép nơi khóe miệng kia cũng đã biến mất, thay vào đó là vẻ vô cùng hờ hững, giống như là. . . hoàn toàn coi anh ta là không khí vậy.
Sắc mặt Tạ Diệu Quang cứng đờ, cảm thấy như có một chậu nước đá bỗng nhiên đổ lên đầu mình, làm toàn thân lạnh run.
Đây là đối phương không nhìn trúng mình rồi.
Không thể nghi ngờ gì là chuyện này đã làm lòng tự tôn của Tạ Diệu Quang bị đả kích nghiêm trọng.
Anh ta vẫn luôn cho rằng bản thân mình rất có sức hút, mặc dù đại đa số phụ nữ ở bên cạnh anh ta đều là thèm tiền của anh ta, nhưng dù sao thì anh ta cũng có chút sức hút, bằng không thì đám phụ nữ kia cũng không tranh giành vì anh ta, cũng không yêu anh ta đến chết đi sống lại.
Nhưng bây giờ, tại trong mắt của vị này, dường như mình không có chút sức hút và quyến rũ nào vậy.
Cộc cộc!
Người ngọc dời bước, trực tiếp đi lướt qua người Tạ Diệu Quang.
Tạ Diệu Quang đứng tại chỗ một lúc lâu, sắc mặt mới hơi hòa hoãn lại một chút, có lẽ là tình cách của đối phương tương đối lạnh nhạt như vậy, hơn nữa, thân phận của đối phương cao như vậy, nên tất nhiên ánh mắt cũng rất cao.
Đối phó với một cô gái như vậy, nhất định phải mặt dày như tường thành.
“Kỷ tiểu thư!”
Tạ Diệu Quang quay người lại, nhìn thấy vị kia đã qua ngồi xuống ghế mà cầm điện thoại di động nhắn tin với ai đó, anh ta liền đi qua, ngồi xuống một bên.
“Ừm?” Người ngọc ngẩng đầu lên, quan sát một lượt rồi hơi cau mày lại, hình như đã có chút không vui.
Tạ Diệu Quang nhích lại gần nàng một chút, giơ tay lên chỉ vào cái cái dây chuyền rực rỡ ở trên cái cổ trắng như tuyết của nàng: “Kỷ tiểu thư, sợi dây chuyền này của cô. . . rất đẹp! Rất có gu, tôi nhớ lại cái series này rất khó mua! Tôi cũng không thể mua được!”
Người ngọc nhíu mày lại, lạnh nhạt nói: “Rất khó mua sao? Tôi không biết, đây là bạn tôi tặng, là do chính anh ấy làm.”
“Bạn của cô làm?”
Tạ Diệu Quang ngây ra một lúc, suy nghĩ một chút liền hiểu ra, chắc hẳn người bạn trong miệng Kỷ tiểu thư là vị đại sư làm châu báu của Linh Tú! Với thân phận và địa vị của Kỷ tiểu thư, ai mà không xếp hàng nịnh nọt cơ chứ.
“Ừm!”
Người ngọc nhàn nhạt ừm một tiếng, lại cúi đầu xuống lần nữa, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, như đang chờ đối phương trả lời.
Tạ Diệu Quang thấy vị này hờ hững và lạnh nhạt như vậy thì cũng không biết nên tiếp tục như thế nào, thật ra thì anh ta cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm tán gái, không phải vung tay ném tiền thì cũng là dùng chút thủ đoạn để cưỡng bách, hoặc là để cho đối phương tự nhào lên mình.
Đây là lần đầu tiên anh ta gặp một cô gái khó chơi như vậy.
Tạ Diệu Quang suy nghĩ một lúc, liền mở miệng hỏi: “Kỷ tiểu thư, chiếc váy này của cô. . . rất đẹp! Cô làm ở đâu vậy? Loại thiết kế này quá tinh tế rồi.”
Người ngọc cũng không ngẩng đầu lên: “Bạn của tôi làm!”
Tạ Diệu Quang a một tiếng.
Lại là bạn?
Là vị đại sư thiết kế thời gian nào vậy?
Vị Kỷ tiểu thư thật là có mặt mũi, tất cả đồ đều là hàng đặt riêng, không cần phải mua thứ gì cả.
“Kỷ tiểu thư, cô có sở thích gì không?” Tạ Diệu Quang móc ruột móc gan để suy nghĩ, rồi hỏi một câu như cơm nguội.
Người ngọc hơi lắc đầu, nói với vẻ qua loa lấy lệ: “Không có sở thích gì cả.”
Tạ Diệu Quang cười ha ha nói: “Ha ha! Làm gì có ai không có sở thích gì chứ.”
“Nếu nhất định phải kiếm một cái, vậy thì xem như là vẽ tranh đi!” Người ngọc liếc mắt nhìn Tạ Diệu Quang một cái, nhướn mày nói: “Tạ tiên sinh, anh có hiểu về phương diện này không?”
“Vẽ. . . vẽ tranh?” Tạ Diệu Quang hơi giật mình, trong mắt đầy ngạc nhiên, lại vô cùng lúng túng.
Thì ra vị này là người yêu thích nghệ thuật à?
Mình nào hiểu mấy cái thứ này chứ, sống ăn chơi phóng túng thì mình giỏi, mặt hàng xa xỉ như châu báu, túi xách, giày dép, xe cộ. . . thì mình rất lành nghề, nhưng nói đến nghệ thuật thì đúng là dốt đặc cán mai.
Tạ Diệu Quang ấp úng một lát, mặt cũng hơi đỏ lên: “Tôi. . . hơi hiểu một chút.”
“Vậy sao?”
“Khụ khụ!”
Tạ Diệu Quang nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của đối phương thì không chịu nổi, vội vàng đứng lên, mượn có đi lấy nước uống để rời đi.
Hôm nay không thể nói chuyện, nghệ thuật là một thứ rất tao nhã, anh ta không hiểu được, nếu như hôm nay thật sự trò chuyện tiếp, chỉ có thể tiếp tục mất mặt xấu hổ mà thôi.
Tạ Diệu Quang đi lấy chén rượu, uống vài hớp, đúng lúc lại nhìn thoáng qua ngoài cửa, liền nhìn thấy một bóng người.
“Tên này. . . đến rồi.”
Anh ta thì thào một câu, híp mắt lại mà nhìn chằm chằm vào bóng người đang đi vào kia.