Cộc cộc cộc!
Bóng người kia bước vào đại sảnh hội trường rồi dừng lại, đảo mắt nhìn bốn phía một chút.
Đám người ở bốn phía cũng vô thức liếc mắt nhìn về bên này, rồi ánh mắt của tất cả đều đọng lại, cũng không biết là bị rung động bởi gương mặt đẹp trai kia, hay là vì thân phận của vị này.
Hội trường bỗng nhiên yên tĩnh trong một chớp mắt.
Ngay sau đó, liền có người lộ ra vẻ nôn nóng, vội vàng tiến lên đón.
“Diệp tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu! Hạnh ngộ! Hạnh ngộ!”
“Diệp tiên sinh, chào ngài!”
Cho dù bọn họ nhiều tuổi hơn, nhưng lại rất nhiệt tình, thậm chí là có chút nịnh nọt khi đối mặt với người trẻ tuổi này.
Mặc dù vị này trẻ tuổi, nhưng luận thành tựu và địa vị thì cao hơn bọn họ nhiều, có thể nói là người đứng đầu trong giới kinh doanh của Hoa quốc bây giờ.
“Chậc!”
Tạ Diệu Quang ở cách đó không xa nhìn thấy một màn này liền bĩu môi, cảm thấy rất ghen ghét.
Những lão già này không nhiệt tình với anh ta như vậy, chỉ hơi khách sáo một chút khi có cha anh ta ở bên cạnh, còn không có cha thì chẳng ai để ý đến anh ta cả.
“Hử?”
Tạ Diệu Quang nhìn qua một lát, bỗng nhiên nhìn thấy tên kia gạt đám người ra rồi đi về phía một, anh ta hơi ngơ ngác một chút, nhìn qua bên đó rồi nhướn mày lên, lộ ra vẻ vui sướng.
“Tên này. . .”
Tạ Diệu Quang cười nhạo một tiếng, lộ ra vài phần cười trên nỗi đau của người khác.
Cô nàng kia cũng không dễ chọc nha!
Thân phận cao, ánh mắt cũng vô cao cùng, lại còn yêu thích nghệ thuật nữa, là loại con gái khó khăn nhất, anh ta không được, vậy chắc chắn tên này cũng không được.
Tạ Diệu Quang còn vừa lên mạng tìm hiểu, biết thêm một số chuyện liên quan đến tên này, tên này trẻ hơn anh ta, không ngờ đã có hai đứa con rồi.
Kỷ tiểu thư làm sao có thể để ý đến loại người này chứ, tám phần chỉ là bạn bè bình thường, quen biết nhau, dù sao tên này cũng rất có quan hệ, bối cảnh cũng không nhỏ, cho nên có lẽ hai người là cùng một vòng tròn.
Tạ Diệu Quang vừa nghĩ đến đây, sắc mặt lại cứng đờ, rồi ngây dại.
Anh ta chỉ thấy vị Kỷ tiểu thư vô cùng cao ngạo và lạnh lùng kia đã đứng lên, trên gương mặt xinh đẹp đột nhiên xuất hiện một nụ cười rực rỡ.
Ngay cả cặp mắt xinh đẹp và lạnh nhạt kia cũng nổi lên một vệt sáng rực.
Tạ Diệu Quang ngây người một lát, khóe miệng đột nhiên co quắp vài cái.
Coi như là đồ đần thì cũng nhận ra quan hệ của hai người này không tầm thường, ít nhất thì vị Kỷ tiểu thư này có thái độ rất không tầm thường với tên kia, chứ không chỉ là bạn bè bình thường.
Tạ Diệu Quang cau mày, chỉ cảm thấy rất không thoải mái.
Thật ra thì cũng không thể nói Tạ Diệu Quang rất thích vị Kỷ tiểu thư này, nhưng khi nhìn thấy một mỹ nữ mà mình không chiếm được lại chung tình với một người đàn ông khác, nhất là người đàn ông mà mình ghét, thì tất nhiên sẽ cảm thấy khó chịu rồi.
Huống chi, vừa rồi anh ta còn không bắt chuyện được, cho nên điều này khiến cho anh ta cảm thấy rất mất mặt.
“Vị Kỷ tiểu thư này, mắt nhìn người quá tầm thường.”
Tạ Diệu Quang hừ một tiếng, thần sắc tràn đầy khinh thường.
Rồi lại cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch giống như đang giận dỗi.
Với thân phận của vị Kỷ tiểu thư này, có người đàn ông nào mà không tìm được chứ, tại sao lại đi thích một tên đã có hai đứa bé, có chút tiền thì thế nào, những người có thể xuất hiện ở đây, tiền chỉ còn là những con số, không có chút ý nghĩa nào.
Chắc hẳn vị chú Kỷ kia cũng sẽ không đồng ý chuyện này!
Tạ Diệu Quang nghĩ thầm, liền ngước mắt nhìn qua bên kia, ngay sau đó, biểu cảm của anh ta lại ngốc trệ một lần nữa.
Trong tầm mắt của anh ta, vị chú Kỷ có thân phận hiển hách kia đang cười sảng khoái, còn dần một đám người đi qua, thậm chí trong giọng nói còn có vài phần khoe khoang.
“Tiểu Diệp, nào, tôi giới thiệu cho cậu vài người. . . Tiểu Diệp là tôi cố tình mời đến đây để giới thiệu cho mọi người, như thế nào, thân phận này đủ chứ?”
“Tuy rằng Tiểu Diệp còn trẻ, nhưng bản lĩnh thì rất lớn đấy, tôi làm sao mà hơn được!”
Vị này nói cứ như là họ Diệp kia là người nhà mình vậy.
Tạ Diệu Quang ngốc trệ rất lâu, khuôn mặt lại co quắp một trận.
Người nhà họ Kỷ này, mắt nhìn người chẳng ra sao cả!
Tạ Diệu Quang âm thầm hầm hừ.
Tạ Huệ Dân đi theo Kỷ Chính Quân, nhìn người thanh niên cách đó không xa, lẩm bẩm: “Thì ra là vị này!”
Vị này cũng thật sự là một nhân vật, với tài sản kếch xù, cộng thêm quy mô của những xí nghiệp như Đông Đằng và Thần Châu, thân phận của vị này ở trong giới kinh doanh trong nước là cực cao.
Tất nhiên bối cảnh của vị này cũng không nhỏ, không thể khinh thường.
Tạ Huệ Dân quan sát người thanh niên này một phen, lại chuyển qua nhìn vị tiểu công chúa của nhà họ Kỷ, liền bắt đầu cau mày lại.
Sau đó, ông ta lại quay sang nhìn con trai mình, rồi lắc lắc đầu.
Tạ Huệ Dân vốn đã không ôm hy vọng gì, chỉ muốn kết giao bạn bè là tốt rồi, bây giờ thì càng không có ý nghĩ gì nữa.
Tạ Huệ Dân hỏi dò: “Kỷ tiên sinh, vị này và con gái ngài. . .”
Kỷ Chính Quân cười nói: “A! Là bạn bè!” Ông dừng lại một chút rồi bổ sung: “Bạn rất thân.”