Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1621 - Chương 1622. Tạ Diệu Quang: Mình Mạnh Hơn!

Chương 1622. Tạ Diệu Quang: Mình mạnh hơn!
Chương 1622. Tạ Diệu Quang: Mình mạnh hơn!

Tạ Huệ Dân a một tiếng, cũng ngầm hiểu.

Nhìn dáng vẻ này của Kỷ tiên sinh, rõ ràng là có ý nghĩ với người trẻ tuổi này, mà nhìn thái độ của công chúa nhà họ Kỷ này, dường như cũng rất có ý tứ với người thanh niên này, rõ ràng là quan hệ rất không tầm thường.

Tạ Huệ Dân lập tức có chút hâm mộ.

Có điều, ông ta nghĩ đến bối cảnh của người thanh niên này, có lẽ hai nhà mới là môn đăng hộ đối, cho nên ông ta lại cảm thấy bình thường, liền bình tĩnh lại.

“Kỷ tiên sinh, người thanh niên này. . . là công tử nhà ai vậy?”

Tạ Huệ Dân cười nói, muốn tìm hiểu bối cảnh của người thanh niên kia, một mặt là vì tò mò, một mặt khác là sẽ dễ tiếp xúc hơn khi biết bối cảnh.

Kỷ Chính Quân ngơ ngác một chút, cười ha hả: “Ha ha! Công tử cái gì, ông nghĩ đi đâu rồi.”

Tạ Huệ Dân lại vô cùng ngạc nhiên.

Mình có nói sai gì sao?

Kỷ Chính Quân cười nói: “Người thanh niên này không như ông nghĩ đâu, cậu ấy không có gia thế hay bối cảnh gì cả, tất cả những thứ đó đều là do cậu ấy tự kiếm được đấy.”

“Chuyện này. . .” Tạ Huệ Dân nghe thấy thế, sắc mặt lại cứng lại, tiếp đó cười khan nói: “Kỷ tiên sinh, ngài thật là biết nói đùa.”

Không có gia thế bối cảnh, lại trở thành thủ phủ của Hoa quốc ở cái tuổi 24 25, tài sản ngàn tỷ, đây không phải là nằm mơ giữa ban ngày sao!

“Ha ha!”

Mấy người chung quanh cũng sửng sốt một chút, sau đó cũng cười lên, hiển nhiên là bọn họ cũng không tin loại chuyện hoang đường này.

Kỷ Chính Quân bật cười: “Tôi lừa các ông làm gì?”

Tạ Huệ Dân cau mày, nhìn mặt mà đoán ý một phen, lại cảm thấy chuyện này rất hoang đường, chẳng lẽ Kỷ tiên sinh đang nói thật à? Người thanh niên này thật sự không có bối cảnh gì? Dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng?

Cái này. . . làm sao có thể chứ!

Không có bối cảnh, lại trở thành thủ phủ ở cái tuổi này, vậy thì phải là yêu nghiệt đến mức nào chứ!

Có điều, suy nghĩ kỹ một chút thì đúng là không phải không có khả năng, có lẽ người thanh niên này không có bối cảnh, nhưng mà nhà họ Kỷ lại có!

Nhà họ Kỷ chính là bối cảnh của người thanh niên này.

Vậy thì cũng có thể giải thích vì sao Kỷ tiên sinh lại gọi người này đến đây, giới thiệu cho bọn họ, chính là muốn nói cho bọn họ biết, người này là người của nhà họ Kỷ!

Tạ Huệ Dân nghĩ đến đây, đột nhiên lại bừng tỉnh, trên mặt lại lộ nụ cười nhiệt tình lần nữa.

Người chung quanh cũng bừng tỉnh, thần sắc càng nhiệt tình hơn vài phần.

Tạ Huệ Dân bắt chuyện xong liền lùi ra ngoài, quay sang nhìn con trai mình đứng không nhúc nhích ở một bên, liền cau mày đi qua.

“Diệu Quang, con sững sờ ở đây làm gì, đi qua bắt chuyện đi, làm quen một chút.”

“Con không đi!”

Tạ Diệu Quang bĩu môi, liếc mắt nhìn qua một kia một chút, trên mặt tràn đầy vẻ chán ghét.

Tạ Huệ Dân cau mày nhìn con trai mình.

Chẳng mấy chốc, ông ta liền lắc đầu.

Diệu Quang vẫn còn quá non, vừa mới nhìn thấy người đồng lứa có thành tựu và địa vị cao hơn mình liền đỏ mắt ghen ghét, liền cảm thấy không thoải mái.

Với cái tính cách và lòng dạ này, sau này làm sao có thể tiếp quản chuyện kinh doanh của gia tộc được!

“Cha, cái gì mà tự kiếm chứ? Cha tin không? Con nhổ vào! Điều này có thể sao?”

Tạ Diệu Quang cười khẩy nói: “Chỉ bằng một tên mặt trắng nhỏ này mà có bản lĩnh đó sao? Con thấy tên này cũng chẳng mạnh hơn con ở chỗ nào!”

Tạ Huệ Dân nghe vậy lại cau mày lại.

Tất nhiên mấy lời vừa rồi của Kỷ tiên sinh có chút tâng bốc và nói qua, một người trẻ tuổi như vậy, cho dù có lợi hại đến đâu thì cũng không thể dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng để trở thành thủ phủ, chắc chắn là phải dựa vào cái cây to là nhà họ Kỷ này.

Có điều, chắc chắn người trẻ tuổi này cũng có chỗ hơn người, bằng không thì cũng không thể phát triển đến mức này được, mà lại còn làm ngành nghề công nghệ cao nữa.

“Cái này có quan trọng không?” Tạ Huệ Dân nghiêm mặt trách mắng: “Người ta có nhà họ Kỷ làm chỗ dựa, là thủ phủ hàng thật giá thật, vậy còn không mạnh bằng con? Đừng nói nhảm, mau qua đó kết bạn đi, đều là người trẻ tuổi, có thể chơi chung với nhau.”

“Cha. . .” Tạ Diệu Quang có chút không tình nguyện.

Tạ Huệ Dân nhất thời hung hăng trừng mắt một cái.

Tạ Diệu Quang rụt cổ lại, lộ ra vài phần e ngại.

“Đi thì đi!”

Anh ta hừ nhẹ một tiếng, cất bước đi về phía trước.

Đám người đã hơi tản ra, Tạ Diệu Quang liền chen vào, đưa tay ra bắt, trên mặt còn treo một nụ cười cứng ngắc: “Tôi là Tạ Diệu Quang, kia là cha tôi! Tôi đã ngưỡng mộ đại danh của Diệp tiên sinh anh từ lâu rồi.”

“Xin chào!” Diệp Mặc đánh giá người này một phen, cũng mỉm cười đáp lại.

Tạ gia ở Nam Dương cũng là một gia tộc giàu có và có tiếng tăm lừng lẫy, lúc hắn đi lên đã tìm hiểu qua, cho nên cũng hơi hiểu biết.

“Diệp tiên sinh, mấy ngành nghề anh đang làm rất thú vị! Đông Đằng thì làm công nghệ cao! Còn cái tin tức kia của Thần Châu là thật sao? Loại thuốc trị ung thư kia có thật sự lợi hại như vậy sao?” Tạ Diệu Quang cười nói, giọng điệu lại có hơi cổ quái.

Ánh mắt này, dường như là còn có vài phần khinh miệt.

Hết chương 1622.
Bình Luận (0)
Comment