Tạ Diệu Quang nghĩ.
Thần Châu kia, năm ngoái vừa mới công bố là nghiên cứu ra một loại thuốc kéo dài tuổi thọ, anh ta cũng không biết hiệu quả cụ thể ra sao, nhưng nó được tâng bốc lên tận trời.
Năm nay thì lại tuyên bố nguyên cứu ra một loại thuốc trị ung thư, lại tạo thành oanh động rất lớn, thị trường cũng phản ứng rất kịch liệt.
Cổ phiếu của Thần Châu đã tăng như điên rồi.
Nhưng Tạ Diệu Quang cho rằng, đây chính là chém gió, có lẽ loại thuốc kia có chút hiệu quả, nhưng so với thuốc của Âu Mỹ thì chẳng là cái gì, chẳng qua là chém gió để tạo thế mà thôi.
Dù sao thì nghiên cứu một loại thuốc mới cũng phải mười, hai mươi năm, tài chính đầu nhập cũng cực kỳ to lớn, chứ không thành công đơn giản như vậy được, mấy bá chủ kia cũng chẳng thể nhanh như vậy.
Nhưng mà Thần Châu này lại như heo mẹ, trong năm ngoái đã nghiên cứu ra mười mấy loại thuốc mới, điều càng kỳ lạ hơn là, những loại thuốc này vẫn còn đang trong giai đoạn thí nghiệm lâm sàng, chỉ có loại thuốc kéo dài tuổi thọ kia là thứ duy nhất được đưa ra thị trường.
Cái tốc độ này, hoàn toàn không bình thường chút nào.
Còn cả kỹ thuật của Thần Châu nữa, cũng không thể nào cao hơn Âu Mỹ nhiều như vậy, cái này rất không hợp lý.
“Như thế nào, anh không tin à?” Diệp Mặc nheo mắt nhìn Tạ Diệu Quang, cười nói.
Trong lời nói của vị công tử nhà họ Tạ này có gai nha!
Tạ Diệu Quang cười nói: “Không có! Đương nhiên là tôi tin, tài sản của Diệp tiên sinh anh đã kinh người như vậy rồi, đương nhiên là không lừa gạt người khác để kiếm chút tiền nhỏ này rồi!”
Diệp Mặc mỉm cười: “Vậy thì tốt.”
Tạ Diệu Quang lại nói: “Diệp tiên sinh, có vẻ như anh vẫn nhỏ hơn tôi vài tuổi nhỉ! Anh học đại học gì vậy?”
Diệp Mặc trả lời: “Đại học bình thường thôi!”
“A! Tôi học Harvard! Cũng không phải tôi tài giỏi thế nào, mà là gia đình đưa vào trong đó, anh cũng biết, chỉ cần có tiền là có thể vào được đại học nổi tiếng mà!”
Tạ Diệu Quang hơi giật mình, trong mắt lóe lên một tia vui mừng.
Trình độ học vấn của tên này quá tầm thường!
Điều này chứng tỏ, tên này cũng chẳng thông minh bao nhiêu, mình mạnh hơn tên này nhiều lắm.
“Gọi anh là Diệp tiên sinh có cảm giác hơi xa lạ, hay là gọi anh là người anh em đi nhé! Người anh em, khi nào rảnh rỗi thì xuất ngoại đi, tôi dẫn anh đi chơi, chỉ cần là địa phương thú vị trên thế giới này thì tôi đều biết hết.”
Tạ Diệu Quang dương dương tự đắc một lúc, liền vỗ ngực một cái, sảng khoái nói: “Anh muốn chơi cái gì, tôi cũng có thể đưa anh đi chơi cái đó!”
Tên này chỉ học đại học bình thường, còn không đi du học, nên chắc chắn là không thường xuyên ra nước ngoài, chính là một tên nhà quê, nào có được chơi khắp thế giới giống như mình chứ.
Trên phương diện này, mình mới là đại ca.
Không phải cha bảo mình kết bạn với tên này sao, cái này quá đơn giản rồi.
Tạ Diệu Quang liếc mắt nhìn Kỷ tiểu thư ở bên cạnh, hạ giọng nói: “Nếu như anh có nhu cầu đặc thù nào, thì tôi cũng có thể thỏa mãn!”
Đúng là Kỷ tiểu thư rất xinh đẹp, có điều, đàn ông có nhiều tiền như vậy, làm sao có thể treo cổ trên một thân cây được.
Diệp Mặc nghe vậy, khóe mắt không khỏi co quắp một cái.
“Cái này thì không cần!” Hắn khoát tay áo.
Tạ Diệu Quang nhếch miệng cười nói: “A, cái này thì có gì mà phải xấu hổ!’
Diệp Mặc hơi nhướn mày lên, nói: “Nhắc đến thì mới nhớ, mấy hôm nữa tôi cũng phải xuất ngoại một chuyến.”
“A? Đi chỗ nào?” Tạ Diệu Quang cười nói, cảm thấy rất khinh thường.
Tên này vừa giả vừa đàng hoàng, rồi lại không nhịn được.
Tên này cũng giống như mình mà thôi, cũng chẳng mạnh hơn mình ở chỗ nào cả.
Trình độ lại thấp hơn mình, tính ra thì mình mới là người mạnh hơn không ít.
Diệp Mặc cười nói: “New York!”
“New York? Chỗ này tốt! Tôi nói cho anh biết, tôi thường xuyên đi qua đó, nên rất quen thuộc chỗ đó, tôi biết hết tất cả những nơi thú vị ở đó, như vậy đi, chờ anh đến đó liền nói với tôi một tiếng, tôi liền mời anh đi chơi, anh thấy thế nào?”
Tạ Diệu Quang lại làm ra vẻ phóng khoáng.
Diệp Mặc nheo mắt nhìn Tạ Diệu Quang, thần sắc hơi nghiền ngẫm: “Anh xác định?”
“Ah, chút chuyện này thì có gì đâu! Đương nhiên là tôi mời rồi!” Tạ Diệu Quang nói thầm, anh ta cảm giác như mình đã bị xem thường.
Tuy rằng Tạ gia của anh ta không nhiều tiền bằng tên này, nhưng vài trăm tỷ thì vẫn có, mời một người khách mà thôi, có gì mà khó chứ.
“Vậy. . . được rồi!” Diệp Mặc gật đầu một cái.
“Cứ quyết định như vậy đi! Người anh em, anh đi vào ngày nào? A! Vậy không thành vấn đề, ngày mai tôi đi rồi, đến khi đó tôi sẽ chờ anh ở bên kia trước, đây là Wechat của tôi. . .”
Tạ Diệu Quang lấy điện thoại di động ra add Wechat, sau đó phất tay, quay người đi: “Được rồi! Vậy tôi không quấy rầy anh nữa!”
Tạ Diệu Quang đi vài bước, tiện tay cầm một chén rượu lên nhấp một ngụm, thần sắc có chút vui mừng.
Chuyến này, đương nhiên mình phải mời tên này chơi bời thật tốt mới được, nhưng mà bên phía New York có hơi nguy hiểm, nếu như dụng phải vài thứ gì đó, vậy thì không phải trách nhiệm của mình rồi.
Coi như cho tên này một bài học nhỏ đi.
Dù sao tên này cũng cực kỳ khiến người ta đỏ mắt!
Tạ Diệu Quang suy nghĩ một lát, liền có một kế hoạch, liền đặt chén rượu xuống, rồi vừa ngâm nga bài hát vừa đi tìm cha mình, nói cho cha biết chuyện này.
“Tốt lắm!” Tạ Huệ Dân nghe xong liền gật đầu không ngừng, ông ta tương đối hài lòng: “Đến khi đó, nhớ phải chiêu đãi người ta cho tốt.”
Tạ Diệu Quang quay người nhìn về phía người thanh niên ở cách đó không xa, cười nghiền ngẫm nói: “Cha, cha yên tâm đi, con nhất định sẽ chiêu đãi người ta thật tốt.”