“Chị đi đây!”
Đường Nguyệt Dao chuẩn bị xong, liền kéo hành lý đi ra ngoài.
Nàng leo lên chiếc xe của mình, hít một hơi thật sâu, tự nhìn lại cảm thấy rất phấn chấn.
Mặc dù ngoài miệng vẫn luôn nói không muốn Diệp Mặc xuất ngoại, nhưng đáy lòng của nàng vẫn rất mong chờ, chuyến đi lần này, nhất định Huyết Diễm sẽ trả thù, sẽ gây sự, nàng sẽ có nhiều cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Có điều, lần này lại ngồi máy bay tư nhân, không biết con hồ ly tinh họ Hoàng kia có đi theo không nữa.
Nàng vừa nghĩ đến con mụ nữ tiếp viên hàng không không biết xấu hổ kia liền tức giận, tay ngọc nhịn không được mà nắm chặt.
“Không có gì! Đi theo thì đi theo, có mình ở đây thì đừng hòng đạt được mục đích!”
Đường Nguyệt Dao hừ một tiếng, khởi động xe rồi đi ra ngoài.
“Đường tiểu thư!”
Đường Nguyệt Dao đi đến Thần Châu, liền gặp được cô em đeo mắt kính kia, cô em này đang hưng phấn vẫy vẫy tay với nàng, nàng hơi nhướn mày lên, rồi nhàn nhạt đáp lại một cái.
Nàng cũng không chán ghét cô em đeo kính này, trong khoảng thời gian này cũng đã gặp vài lần, dù sao cả hai đều làm việc ở Thần Châu, mà hình như cô em mắt kính này rất giỏi, tinh thông nhiều loại ngôn ngữ, là một phiên dịch viên có cấp bậc rất cao.
Hàn Tâm Nhuế hưng phấn chạy qua: “Đường tiểu thư, chúng ta lại làm việc với nhau rồi, lần này cũng xin chiếu cố nhiều hơn.”
Đường Nguyệt Dao chỉ gật đầu, thần sắc vẫn lạnh lùng như cũ.
Hàn Tâm Nhuế cũng không thèm để ý, vị Đường tiểu thư này luôn luôn lạnh lùng như vậy, lúc nào cũng giống như một mỹ nhân băng sơn.
“Lần này chủ tịch Diệp đi New York làm gì nhỉ? Đường tiểu thư, cô có biết gì không? Tôi hơi nhớ Sakeko tiểu thư rồi! Con người của Sakeko tiểu thư tốt biết bao!” Hàn Tâm Nhuế bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Đợi đến chín giờ, chủ tịch Diệp đã đến, mọi người cùng lên xe đi đến sân bay.
. . .
Tây Âu, trong một lâu đài cổ.
Trong bồn tắm, hơi nước nghi ngút, sóng nước lăn tăn, một bóng người yểu điệu trắng như tuyết đang qua lại ở trong nước, nàng chìm vào đáy nước, rồi bỗng nhiên chui ra khỏi mặt nước, đưa tay lau mặt, thở dốc một hơi.
Nàng có một dung mục cực kỳ thành thục và yêu mị, mái tóc dài ướt nhẹp dán vào trước ngực, che khuất hai bán cầu trắng nõn kia.
Nhìn từ phía sau lưng có thể nhìn thấy trên bóng lưng xinh đẹp và bóng loáng của nàng có một đóa hoa màu máu, ở giữa còn có một con mắt màu máu, yêu dị mà tà mị.
Có người gõ cửa, đẩy cửa đi vào, cung kính nói: “Sếp, đã sắp xếp máy bay xong, có thể xuất phát.”
Tại Hồng Mị bơi đến bên bờ, cầm điện thoại di động lên nhìn thời gian, hỏi: “Anh ta đã đến chưa?”
“Vẫn chưa, máy bay vừa cất cánh!” Người đến trả lời: “Truyền thông Hoa quốc đã báo cáo.”
“Cũng đúng, bên phía Hoa quốc mới là giữa trưa!’ Tại Hồng Mị gật đầu: “Người này thật là can đảm nha! Trêu chọc Huyết Diễm chúng ta mà còn dám nghênh ngang đi ra ngoài chứ không co đầu rụt cổ ở trong nước, đây là đang vội vàng đi tìm chết à!’
Nàng nói xong lại nhịn không được mà cười nhạo một tiếng, mắt phượng hơi nhíu lại, lóe lên một tia khinh miệt.
Nàng còn tưởng rằng người này rất thông minh, rất lợi hại nữa nha, kết quả lại là như vậy, người này sẽ không cho rằng có thể thắng Huyết Diễm của bọn họ khi ở nước ngoài à?
Huyết Diễm của bọn họ không có căn cơ ở trong nước, cho nên mới bị người này gài bẫy hai lần, làm mất không ít người, nhưng đến nước ngoài, thì chính là địa bàn của Huyết Diễm, người này tự đưa mình tới cửa à!
“Nghe nói bên cạnh anh ta còn có cao thủ à, tôi cũng muốn xem cao thủ này cao đến bao nhiêu đây.”
Tại Hồng Mị cười lạnh một tiếng, rồi bước ra khỏi bồn tắm.
Có thể nhìn thấy đường cong uyển chuyển nở nang của nàng qua làn hơi nước mịt mù, da thịt trắng nõn như ngọc, những giọt nước trong suốt chảy xuống theo những bước di chuyển, giọt nước trượt từ cổ xuống, vượt qua núi non, rơi xuống đất.
Mấy chỗ đẫy đà cũng run rẩy, tràn lên những gợn sóng mê người.
Nàng kéo khăn tắm rồi quấn lên người, che khuất cơ thể trắng như tuyết, liếc nhìn qua một bên, hỏi: “Đã đưa đồ qua chưa?”
“Đã đưa qua, chẳng mấy chốc là có thể đến nơi.”
“Rất tốt!”
Tại Hồng Mị gật đầu thỏa mãn.
“Nên trừng phạt anh đẹp trai tinh nghịch này như thế nào đây? Giết? Vậy thì có lợi cho anh ta quá rồi, cũng hơi đáng tiếc rồi, hay là nuôi, hoặc là cho đám bảo bối của mình ăn, không được, vẫn chơi đáng tiếc, anh ta nhiều tiền như vậy, tiền của anh ta phải là của mình mới đúng, liền để anh ta. . .làm khôi lỗi đi!”
Tại Hồng Mị lau tóc xong, tiếp nhận Ipad của thuộc hạ đưa qua, xem tin tức của truyền thông bên Hoa quốc.
Nhìn tấm ảnh chụp ở trên đó, khóe miệng nàng cong lên, lộ ra một nụ cười yêu mị.
Muốn khống chế một người có thân phận cao như vậy, đương nhiên là một chuyện không dễ dàng, trừ phi có thể nắm được nhược điểm trí mạng của anh ta, nhưng đối với một cổ sư như nàng mà nói, thì đây cũng không phải chuyện khó, chỉ là cần trả giá một chút.