“Ngọc Tình, em đã hết thuốc chữa rồi!”
Dương Mạn Ny liếc mắt nhìn Tô Ngọc Tình rồi giận dữ nói.
“Hết thuốc thì hết thuốc thôi! Chờ công việc bên này kết thúc, sau khi trở về thì bọn em sẽ đi gặp cha mẹ hai bên!” Tô Ngọc Tình cười nói.
“Nhanh thế à?” Dương Mạn Ny líu lưỡi.
“Nhanh gì mà nhanh? Con còn có rồi thì nhanh cái gì?” Tô Ngọc Tình mấp máy bờ môi đỏ: “Em còn đang nghĩ, kết hôn thì tạm thời chưa kết hôn được, nhưng mà, bọn em có thể xác định quan hệ trước, cho nên, nhất định phải đi gặp cha mẹ sớm một chút.”
“Cha mẹ em có đồng ý không?”
“Cha em thì chắc là ok, còn mẹ em thì nịnh nọt một chút thì cũng ok thôi, trong nhà em thì chắc là chỉ có anh trai em thôi, nhưng em cũng không để ý đến anh ấy.” Tô Ngọc Tình cười nói: “Nếu như anh ấy dám phản đối, thì em sẽ bắt anh ấy trả nợ em.”
Dương Mạn Ny lập tức cười.
Người anh trai này của Ngọc Tình đúng là không đáng tin cậy, nhưng anh ta rất sợ Ngọc Tình, cũng rất dễ đối phó.
“Chị Mạn Ny, không phải chị đã bảo em là, nếu như không nhanh chóng nắm lấy anh ấy, thì anh ấy sẽ bị người khác cướp mất sao!” Tô Ngọc Tình lại nói.
“Đúng thế, chính là như vậy, em nhìn xem, dạo này fan của anh ta càng ngày càng nhiều, rất dễ bị những cô gái dụ dỗ.” Dương Mạn Ny gật đầu tán thành, rồi nói.
“Được rồi, làm việc thôi!”
Khi hai người nói chuyện thì chiếc xe đã đi đến nơi làm việc.
……
Bên phòng làm việc, Diệp Mặc dọn dẹp một chút, chờ hai đứa bé tỉnh dậy thì hắn bắt đầu pha sữa.
Rồi Diệp Mặc mở Weibo ra xem một lát, tất cả vẫn phát triển theo kế hoạch, không có vấn đề gì cả.
“À đúng rồi, hình như Lý Lệ Quyên nói, hôm nay là ngày bảng Hắc Trân Châu công bố kỳ mới nhất thì phải! Không biết có được tăng lên ba sao không?”
Diệp Mặc bỗng nhiên nhớ ra chuyện này.
Buổi chiều, Diệp Mặc nhận được điện thoại của Lý Lệ Quyên.
“Chủ tịch Diệp, chúng ta tăng lên ba sao rồi! Chúng là nhà hàng Hắc Trân Châu ba sao thứ hai của thành phố H, cả nước cũng không có mấy nhà hàng Hắc Trân Châu ba sao đâu.”
Giọng nói của Lý Lệ Quyên trong điện thoại cực kỳ kích động.
“Thế thì tốt rồi.”
Diệp Mặc cũng cười nói, cảm giác như trút được gánh nặng.
Hắc Trân Châu ba sao chính là trình độ cao nhất của giới ẩm thực trong nước, sau này nhất định nhà hàng sẽ nổi tiếng hơn nhiều.
“Chủ tịch Diệp, hay là ngài qua đây một chút? Mấy người bếp trưởng Hoàng đều nói muốn gặp ngài, để cảm ơn ngài đây.” Lý Lệ Quyên lại nói.
“Cũng được.” Diệp Mặc vui vẻ đồng ý.
Đây là một việc vui, tất nhiên là Diệp Mặc phải đi qua xem một chút rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Mặc dẫn hai đứa bé chạy đến Duyệt Vân Trang.
……
Trong một căn phòng.
Một bóng người uyển chuyển đang ngồi im không nhúc nhích ở vị trí gần cửa sổ.
Dáng người của nàng cao gầy, chắc phải khoảng 1m78, một đôi chân xinh đẹp thẳng tắp và thon dài kinh người, nhìn trông cực kỳ hoàn mỹ.
Bờ eo của nàng rất nhỏ bé, bụng dưới bằng phẳng, có thể nhìn thấy được hai đường V line rõ ràng.
Gương mặt xinh đẹp của nàng hơi ngước lên, một mái tóc dài như thác nước đen tùy ý xõa xuống bên vai trái.
Dưới ánh đèn lờ mờ, nàng giống như một mỹ nhân được chạm trổ bằng ngọc vậy, toàn thân nàng được điêu khắc một cách tỉ mỉ không có chút tì vết nào, đẹp đến mức hoa cả mắt.
“Xong chưa?”
Nàng cứ ngồi im không nhúc nhích như vậy rất lâu.
Rốt cuộc thì Tần Nhã cũng không chịu nối, mở đôi môi đỏ mê người ra hỏi nhỏ.
“Chị đừng nhúc nhích! Sắp xong rồi!”
Kỷ Tư Tuyền ngồi ở một bên, trước mặt bày một giá vẽ tranh, trong tay còn đang cầm bút vẽ.
Kỷ Tư Tuyền vẫn mặc váy trắng kia, dạo mạo của nàng vẫn xinh đẹp và thanh lãnh.
Trên bàn tay ngọc thon dài đã dính không ít màu vẽ, có điều nàng cũng không để ý, mà chỉ nghiêm túc vẽ tranh.
Tần Nhã mấp máy bờ môi đỏ, nhưng không lên tiếng.
Nội tâm của Tần Nhã đã có chút hối hận.
Mình đang ở Đế Kinh rất tốt, lại chạy đến đây làm gì không biết?
Ở lại đây ba ngày, mất không 10 nghìn NDT tiền phòng thì thôi, thế mà còn chưa nhìn thấy bóng dáng của vị đầu bếp kia đâu nữa.
Bây giờ Tần Nhã nghĩ lại vẫn cảm thấy rất hoang đường!
Một người thanh niên 23 24 tuổi, lại là ông chủ của khách sạn này, lại còn có tài nghệ siêu phàm nữa, quả thật là quá hoàng đường.
Mà chuyện càng hoang đường hơn là, nghe nói người này còn rất đẹp trai, đẹp trai giống như các idol vậy, à không, nghe nhân viên phục vụ ở khách sạn này này, thì người này còn đẹp trai hơn cả các ngôi sao và thần tượng nữa.
Loại chuyện này, có khả năng không?
Nhưng khi chưa tìm hiểu được thật hư thế nào, thì Tần Nhã lại không nỡ rời đi.
Cho nên, Tần Nhã phải nịnh bợ cô công chúa nhỏ này, rồi còn phải làm người mẫu để cho cô công chúa nhỏ này vui vẻ nữa.
Có điều, làm người mẫu cũng không dễ chút nào, liên tiếp hai ngày rồi, cổ của Tần Nhã đã hơi cứng đờ.
“Chị Tần, xong rồi!”
Khoảng 10 phút sau, Kỷ Tư Tuyền buông bút vẽ xuống.