“Chị Tần, dáng người của chị quá đẹp rồi!” Kỷ Tư Tuyền thán phục.
Kỷ Tư Tuyền đã gặp qua rất nhiều người đẹp, nhưng mà rất ít người có dáng người cao và tỉ lệ lại hoàn mỹ như vậy, hơn nữa trên người Tần Nhã còn có một ít bắp thịt, khiến cho cơ thể của Tần Nhã trông rất mạnh mẽ và có lực, là một loại xinh đẹp hoàn toàn khác biệt.
Tần Nhã nghe thấy vậy thì khóe miệng giật một cái.
Không có lần sau đâu!
“Tư Tuyền, em thật sự vẫn chưa nhìn thấy người đó à?”
Tần Nhã cầm chiếc áo ở bên cạnh phủ lên người, rồi đứng lên hoạt động tay chân đã cứng ngắc.
“Em chưa gặp.” Kỷ Tư Tuyền lắc đầu.
“Em bỏ nhiều tiền như vậy mà cũng phải xem tâm trạng anh ta à? Anh ta rảnh thì làm cho em, còn không rảnh thì không làm sao?” Tần Nhã lại nói.
Tần Nhã cảm thấy, số tiền này không đáng chút nào.
“Còn chưa được 2 triệu, cũng không nhiều mà!”
Kỷ Tư Tuyền thuận miệng trả lời.
Tần Nhã lập tức im lặng bũi môi một cái.
Tần Nhã cảm thấy miệng mình hơi tiện, tại sao lại nói đến tiền trước mặt cô công chúa nhỏ này chứ.
Sau đó, Tần Nhã chán nản ngồi xuống.
Tiếp tục thế này, thì khi nào mình mới có thể nhìn thấy người kia chứ?
Đinh linh linh----
Đúng lúc này, điện thoại ở đầu giường vang lên.
Kỷ Tư Tuyền đứng lên, đi qua nhận điện thoại.
Ngay sau đó, khuôn mặt xinh đẹp và lạnh lùng của nàng lại lộ ra một nụ cười hiếm thấy.
“Tôi biết rồi, hãy để Diệp tiên sinh tùy tiện phát huy đi! Tôi thế nào cũng được!”
“Diệp tiên sinh?”
Lỗ tai của Tần Nhã khẽ động.
“Ừm! Tối nay anh ta sẽ đến đây.”
“Thế thì quá tốt rồi.” Tần Nhã lập tức kích động.
Rốt cuộc thì mình cũng có thể kiến thức vị đầu bếp được gọi là số một thế giới này rồi, phải xem bữa cơm này thì mới biết anh ta chỉ có hư danh hay là có tài năng thật sự.
“Nếu như bữa cơm này chỉ bình thường, thì mình sẽ viết bình luận mắng chết anh ta! Hừ! Lãng phí nhiều thời gian của mình như vậy, còn có tiền nữa.”
Tần Nhã nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Chị Tần, chị về thay quần áo đi! Em cũng phải thay một bộ quần áo khác.”
Kỷ Tư Tuyền nói.
“Phải long trọng như thế cơ à?” Tần Nhã khinh thường.
“Tất nhiên rồi!” Kỷ Tư Tuyền trịnh trọng gật đầu.
Được nếm đồ ăn của Diệp tiên sinh, thì làm sao có thể thiếu đi cảm giác nghi thức được.
Kỷ Tư Tuyền đi rửa tay, rồi mở tủ quần áo ra, nàng chọn lựa rất cẩn thận, một chiếc váy dạ hội xa hoa màu đen, phối hợp với một đôi giày cao gót có khảm đá quý màu bạc, sau đó lại thêm một ít đồ trang sức bằng kim cương sáng chói.
Mái tóc dài đen nhánh của nàng được kéo lên, kết thành một cái búi tóc rất đẹp mắt.
Sau cùng, thì là xịt thêm một ít nước hoa.
“Oa!”
Một lát sau, khi Tần Nhã nhìn thấy Kỷ Tư Tuyền thì lập tức kinh hãi.
Một bộ đồ này, quả thật là quá xa hoa!
Tần Nhã chỉ mặc một chiếc váy màu đỏ.
So sánh với Kỷ Tư Tuyền thì Tần Nhã lộ ra vẻ keo kiệt hơn nhiều.
Nhưng mà dáng người của Tần Nhã rất đẹp, nên chỉ cần một chiếc váy đơn giản mà mặc vào người nàng cũng hiện lên vẻ nóng bỏng và thời thượng.
“Kỷ tiểu thư, hôm nay hai người sao?”
Nhân viên phục vụ nhìn thấy hai người thì kinh ngạc hỏi.
“Chỉ một người thôi, tôi chỉ đến ăn chực thôi.” Tần Nhã vội vàng nói.
“A! Vậy thì xin mời hai vị đi bên này.”
Nhân viên phục vụ dẫn hai người đi đến một vị trí gần cửa sổ.
“Kỷ tiểu thư, đây là thực đơn ngày hôm nay.”
Nhân viên phục vụ lấy ra một tờ thực đơn rồi đưa lên.
“Ừm.”
Sau khi Kỷ Tư Tuyền nhìn qua thì khẽ gật đầu.
Hai người ngồi đợi một lát, thì món ăn đầu tiên đã được đưa lên.
Cá xông khói chiên gión sốt mật ong!
“Oa! Hương vị này!”
Đầu tiên thì Tần Nhã liếc nhìn một chút, sau đó xích lại gần, rồi nhẹ nhàng khẽ ngửi một cái, trong ánh mắt lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc.
Một món ăn tốt, phải có đầy đủ sắc, hương và vị.
Mà món ăn trước mặt này, thì được bày biện rất hoàn vị, hương thơm thì rất nồng đậm, chỉ cần khẽ ngửi một cái thì sẽ có một hương vị ngọt ngào và nồng đậm xông thẳng vào khoang mũi.
Ừng ực---
Tần Nhã nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác thèm ăn của nàng đã bị khơi dậy.
“Lợi hại.” Tần Nhã thán phục.
Dù chưa nhấp nhám món ăn, nhưng chỉ riêng khoản trình bày và mùi thơm này cũng đã khiến cho Tần Nhã kinh ngạc rồi.
Đúng là vị Diệp tiên sinh này cũng có chút tài năng.
Nhưng, có thể được xưng tụng là đầu bếp số một thế giới hay không thì còn chưa biết được.
Tần Nhã cầm đũa lên, đang định gắp.
“Khoan đã.”
Kỷ Tư Tuyền cản Tần Nhã lại, rồi lấy điện thoại ra, chụp tách tách tách tách.
“Ok rồi! Chị nếm thử đi.”
Sau khi chụp xong, thì Kỷ Tư Tuyền mới đặt điện thoại xuống rồi nói với Tần Nhã.
Tần Nhã lại cầm đũa lên, gắp một miệng rồi đưa vào miệng.
Hàm răng nhẹ nhàng cắn một miếng, răng rắc, một tiếng xốp giòn vang lên.
Ngay sau đó, một hương vị không thể tin nổi liền bùng nổ ở trên đầu lưỡi của Tần Nhã, đó là vị của cá nồng đậm, vị hoa quế trong veo… rất nhiều hương vị được dung hợp lại với nhau một cách hoàn mỹ.
Trong chớp mắt, Tần Nhã đã trở nên ngây dại.
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Nhã đã trợn tròn xoe, trong mắt còn tràn đầy rung động và khó tin.
Chỉ một món cá xông khói chiên giòn mà thôi.
Vì sao có thể làm được đến trình độ này chứ?