Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 169 - Chương 169: Tần Nhã Kinh Ngạc (2)

Chương 169: Tần Nhã kinh ngạc (2) Chương 169: Tần Nhã kinh ngạc (2)

Tần Nhã run run nửa ngày, rồi mới tiếp tục nhấm nuốt, Tần Nhã càng ăn thì càng khiếp sợ.

Là một nhà bình luận ẩm thực, Tần Nhã đã nếm rất nhiều món ăn ngon trên khắp thế giới, rất nhiều năm rồi, nàng chưa từng có cảm giác chấn dộng như này.

Món ăn này, không có gì để bắt bẻ cả!

Đã hoàn mỹ đến cực hạn rồi!

“Sao nào? Ăn ngon không!” Kỷ Tư Tuyền cười nói.

“Nào chỉ là ăn ngon chứ!”

Tần Nhã để đũa xuống, rồi thở dài từ đáy lòng.

Món ăn này, quá hoàn mỹ!

Mặc kệ là từ cách bày biện trang trí, mùi thơm và cả vị đều đã đến trình độ cực hạn rồi.

Theo những gì Tần Nhã biết, thì loại trình độ này vốn không thể nào làm được, ít nhất là các vị đại sư Quốc yến, đầu bếp nối danh trong và ngoài nước đều không thể làm được loại trình độ này.

Nếu để họ làm thì chung quy sẽ có chút thiếu hụt.

Nhưng vị Diệp tiên sinh này lại làm được.

“Thật sự khó tin.” Tần Nhã lại than một tiếng.

Ban đầu Tần Nhã còn tưởng cô công chúa nhỏ này nói hơi quá, nhưng bây giờ xem ra, thì đúng không quá chút nào.

Nếu như những món ăn sau đều có trình độ như vậy, thì cái danh xưng số một thế giới cũng chẳng quá đáng chút nào.

“Để em nếm thử xem.” Kỷ Tư Tuyền cầm đũa lên, gắp một miếng rồi cho vào miệng.

“Ừm!”

Đôi lông mày của Kỷ Tư Tuyền lâp tức giãn ra, hiện lên vẻ kinh ngạc và chấn động.

Dường như tài nghệ của Diệp tiên sinh đã tăng lên rồi!

Cảm giác rung động của món ăn lần này mang lại hơn xa lần trước!

Lần trước, tài nghệ của Diệp tiên sinh đã là số một thế giới rồi, Kỷ Tư Tuyền cảm thấy đó chính là đỉnh phong của giới ẩm thực rồi. Nhưng mà không ngờ rằng, tài nghệ của Diệp tiên sinh còn có thể tăng lên đến một cảnh giới còn cao hơn nữa.

“Quá khủng bố.”

Kỷ Tư Tuyền mở to đôi mắt xinh đẹp, rồi liên tục tán thưởng.

Giờ phút này, Kỷ Tư Tuyền có một loại cảm giác kinh động như gặp người trời.

Hai người ăn một món, nên rất nhanh đã ăn xong.

Sau đó, món ăn thứ hai được đưa lên.

Gan ngỗng nhồi trứng bồ câu hương trà!

“Lại là gan ngỗng à!” Kỷ Tư Tuyền cười nói.

Kỷ Tư Tuyền đã nếm qua vài món gan ngỗng Diệp tiên sinh làm rồi, lần nào cũng khiến cho nàng rung động.

Kỷ Tư Tuyền chụp ảnh xong, rồi để Tần Nhã nếm thử trước.

Đầu tiên Tần Nhã quan sát tỉ mỉ một phen, sau đó lại ngửi mùi thơm, rồi mới bắt đầu nếm thử, sau khi đặt một miếng gan ngỗng nhỏ lên đầu lưỡi, thì đôi mắt xinh đẹp của nàng không nhìn được mà trừng to.

Mùi thơm của trà ngào ngạt, vừa vào miệng đã tan đi!

Loại cảm giác này, giống như đang ăn kem vậy.

Hương trà nồng đậm dung hợp hoàn mỹ với hương vị của gan ngỗng, Tần Nhã còn thưởng thức ra vài loại hương liệu nữa khiến cho món ăn thơm hơn, và vị của nó cũng trở nên phong phú hơn.

“Hoàn mỹ!”

Tần Nhã nhắm mắt lại thưởng thức, rồi lại tán thưởng lần nữa.

Tần Nhã đã ăn rất nhiều món gan ngỗng như vậy, nhưng chưa có lần nào nàng cảm thấy rung động như lần này.

“Sao anh ta làm được nhỉ?” Tần Nhã càng tò mò hơn.

Rốt cuộc thì tài nghệ tinh xảo và thủ pháp đặc biệt đến mức nào mới có thể đem gan ngỗng chế biến đến trình độ này chứ?

Món thứ ba, súp sâm hầm.

Món thứ tư, bột cua rim cá nhám.

……

Mỗi một món ăn sau đó đều khiến cho Tần Nhã hết sức rung động.

Một một món đều hoàn mỹ không thể nào bắt bẻ được.

Tinh thần của Tần Nhã càng ngày càng rung động.

Tài nghệ nấu nướng của vị Diệp tiên sinh này, đúng là cao siêu đến mức không thể tin nổi!

Hoàn toàn xứng đáng với danh xưng số một thế giới.

“Chị phục rồi!”

Sau khi nếm xong món tráng miệng ngọt cuối cùng, thì Tần Nhã lau lau bờ môi đỏ, rồi lắc đầu thở dài.

“Em đã nói rồi mà, Diệp tiên sinh rất lợi hại!”

Kỷ Tư Tuyền cũng đã ăn no, vuốt vuốt bụng, gương mặt hiện lên vẻ thỏa mãn.

“Chị vẫn có chút không tin, anh ta còn trẻ như vậy…”

Tần Nhã lắc đầu nói

Một người 23 24 tuổi, làm sao có tài nghệ cao siêu như vậy được chứ?

Hơn nữa, còn không có chút danh tiếng nào trên thế giới?

“Mọi người đều nói như vậy! Chẳng lẽ họ còn lừa chị sao?” Kỷ Tư Tuyền nói.

Cho đến bây giờ Kỷ Tư Tuyền vẫn chưa từng nghi ngờ điều này.

“Cũng đúng, họ không cần thiết phải gạt chị.” Tần Nhã nghĩ nghĩ rồi cười khổ nói.

Vị Diệp tiên sinh này không hề muốn nổi tiếng, nếu không thì đã không từ chối gặp một nhà phê bình ẩm thực nổi tiếng như mình, cho nên họ gạt mình cũng chẳng để làm gì cả.

“Em không muốn gặp mặt anh ta một chút à?” Tần Nhã hỏi.

“Muốn chứ! Nhưng mà không gặp được.” Kỷ Tư Tuyền nói: “Chị xem…”

Kỷ Tư Tuyền nói xong thì giơ tay gọi Nhân viên phục vụ đến.

“Chúng tôi có thể gặp Diệp tiên sinh một chút không?”

Một lát sau, Nhân viên phục vụ quay lại, rồi lắc đầu lỗi: “Thật xin lỗi, Chủ tịch Diệp nói không cần như vậy, chỉ cần Kỷ tiểu thư ăn vui vẻ là được rồi.”

“Cả một cô gái xinh đẹp như em mà anh ta cũng không gặp, hay là anh ta có vấn đề gì?” Tần Nhã cay cú nên nói một câu.

“Chị đừng nói vậy, Diệp tiên sinh đã kết hôn rồi, có con luôn rồi.” Kỷ Tư Tuyền vội vàng nói.

“Ra vậy.” Tần Nhã hơi kinh ngạc.

“Đáng tiếc.” Sau đó Tần Nhã lại lắc đầu tiếc nuối.

Tuy rằng lần này được nếm thử tài nghệ của anh ta, nhưng lại không gặp được người, cho nên Tần Nhã vẫn thấy hơi tiếc nuối.

“Chờ chị trở về Đế Kinh thì chị sẽ viết một bài bình luận về nhà hàng Duyệt Vân này, và cả vị Diệp tiên sinh thần bí này nữa.”

Ngay sau đó Tần Nhã đã lộ nụ cười, rồi lẩm bẩm nói.

“Ừm.” Kỷ Tư Tuyền gật đầu.

Chị Tần rất nổi tiếng trong giới phê bình ẩm thực, một bài bình luận của chị ấy cũng đủ để chấn động giới âm thực, có thể dẫn rất nhiều thực khách tham ăn đến nơi này.

Bình Luận (0)
Comment