“Chủ tịch Diệp, ngài đi thong thả!”
Diệp Mặc làm xong bữa cơm này thì đã tạm biệt mấy người bếp trưởng Hoàng.
Sau đó Diệp Mặc liền lái xe về phòng làm việc.
Tắm rửa, mát-xa cho bọn nhỏ mọt phen, rồi dỗ hai đứa bé đi ngủ.
Sau đó Diệp Mặc mở Weibo ra xem một chút.
Một lát sau, Diệp Mặc thỏa mãn thoát ra ngoài.
Không có vấn đề gì, lần này công ty giải trí Kim Sư đã khó thoát.
Còn về phần Vương Kiều Kiều thì đã hỏng bét rồi, đời này của cô ta đừng hòng tái xuất nữa.
Sau đó, Diệp Mặc lại mở tài khoản đầu tư cổ phiếu ra.
Tối hôm qua Diệp Mặc đã tiêu tiền như nước, cho nên hôm nay phải kiếm một ít về.
Khi tan chợ giao dịch, Diệp Mặc mới đi ngủ một lát.
Đến khi tỉnh lại, Diệp Mặc lao vào tắm rửa, sau đó bắt đầu pha sữa, làm đồ ăn phụ cho bọn nhỏ.
“Nặc Nặc ngoan, gọi cha nào!”
Một lát sau, khi hai đứa bé tỉnh dậy, thì Diệp Mặc vừa đút cho chúng ăn vừa dạy chúng nói.
Hai ngày gần đây, hai đứa bé đã có thể nói vài chữ đơn giản rồi, Diệp Mặc bắt đầu thử dạy hai đứa bé gọi cha.
“!#$...”
Nặc Nặc hé cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn ra, nói vài từ mơ hồ.
“Là cha! Cha---aaa!” Diệp Mặc lại thử lại một lần.
“Choa….”
Sau rất nhiều lần, cuối cùng thì cũng hơi giống rồi.
“Cha—aaa!”
Đúng lúc này, Tĩnh Tĩnh ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng, nghe giống bảy tám phần rồi.
“Oa! Tĩnh Tĩnh ngoan, học rất tốt.” Diệp Mặc lập tức vui vẻ, bế Tĩnh Tĩnh lên hôn một cái.
Tĩnh Tĩnh lập tức cười khanh khách.
[Đinh! Hệ thống phát động nhiệm vụ: dạy hai đứa bé gọi cha, có thể nhận được kỹ năng: Ca hát.]
Đúng lúc này, âm thanh của hệ thống vang lên.
Diệp Mặc khẽ giật mình.
Ca hát?
Ca hát và nhạc cụ, đúng là xứng đôi.
“Nặc Nặc, học với cha nào…”
Diệp Mặc bế bé trai lên, vừa đút cho ăn vừa dạy nói.
Nửa ngày sau, Tĩnh Tĩnh đã rất thành thạo rồi, còn Nặc Nặc thì vẫn chưa giống lắm, Diệp Mặc chỉ có thể vừa chơi vừa dạy con học nói.
“Cha---aaa…”
Cuối cùng thì Nặc Nặc cũng có thể gọi được một tiếng.
[Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành, thu hoạch được kỹ năng: Ca hát.]
Ngay sau đó, âm thanh của hệ thống vang lên.
“Giờ gọi mẹ đi nào, mẹ!”
Diệp Mặc rất vui vẻ ôm hai đứa bé, lại tiếp tục dạy tiếp.
“Me me…”
Tĩnh Tĩnh ngây ngô hô lên một tiếng, tuy rằng vẫn chưa đúng tiêu chuẩn, nhưng cũng đã rất giống rồi.
“Me… mè…”
Nặc Nặc học một lúc lâu mới hô lên một câu gần giống.
“Hai đứa đều ngoan quá!”
Diệp Mặc vừa ôm hai đứa bé vừa cười nói.
Hôm nay học cũng lâu rồi, hai đứa bé còn nhỏ, không cần thiết vội vàng quá.
Bây giờ đã là giữa trưa, Diệp Mặc lại cho bọn nhỏ ăn no, rồi mắt bắt đầu ăn cơm, sau đó hắn lại chơi với hai đứa bé một lúc, rồi bắt đầu bận rộn.
“Live stream!”
Diệp Mặc đã rất thành thạo, mở Live stream ra.
Rất nhanh, một đám fan hâm mộ chen chúc nhau vào.
Diệp Mặc Live stream được một đoạn thời gian rồi, nên cũng có không ít fan trung thành, tuy bọn họ không xem Live stream nhưng vẫn cứ bật lên để đấy, coi như nghe âm nhạc.
“Sao con hàng này lại Live stream vào buổi trưa rồi…”
“Có cái để xem là tốt rồi, dù sao thì người ta cũng không mở khen thưởng, không kiếm tiền.”
Khung bình luận nhanh chóng náo nhiệt.
Sau khi cãi nhau một trận thì mọi người bắt đầu chọn nhạc cụ, và chọn bài nhạc.
“Hôm nay tôi sẽ hát cho mọi người vài bài nhé.”
Diệp Mặc cầm một thanh ghi ta, rồi chỉnh âm một chút, sau đó hắng giọng nói.
“Ca hát?”
“Streamer còn biết ca hát? Đừng bảo là anh hát cũng rất lợi hại nhé?”
Khán giả đều sững sờ.
“Cũng tạm được.” Diệp Mặc nói.
“Vậy thì hát thôi, ca hát náo nhiệt hơn nhạc không lời nhiều.”
“Đúng thế, tùy tiện hát đi, dù hát sai nhạc hay lệch tông của không sao, bọn tôi sẽ không unfollow đâu mà lo.”
Khán giả cười nói.
“Để tôi nghĩ xem nào, hay là hát bài khúc hát ru đi!” Diệp Mặc nghĩ một lát rồi nói.
Diệp Mặc tìm nhạc phổ ghita, rồi nhìn lướt qua, sau khi chuẩn bị một chút thì bắt đầu.
Âm nhạc vang lên, phòng Live stream yên tĩnh hơn một chút.
Khán giả không ngạc nhiên chút nào, vị này chơi các loại nhạc cụ đều cực kỳ nhuần nhuyễn, một tay đánh đàn ghita cũng có thể đánh lên tận trời.
Hiện giờ chỉ đánh nhạc đệm thì đúng là dễ như trở bàn tay.
“Bảo bối ngoan ngoãn thân ái hãy chìm vào giấc ngủ đi…”
(Chắc bài nhạc ru dân gian TQ, mình tìm mãi mà chả ra)
Giọng hát vừa vang lên, thì phòng Live stream lại yên tĩnh một lần nữa.
Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, họ đều cảm thấy không thể tin nổi.
“Cha là sự an ủi ấm áp nhất của con, cha nhẹ nhàng canh giữ bên cạnh con…”
Sau đó, giọng hát lại vang lên một lần nữa.
Giọng hát này rất sạch sẽ và trong trẻo, chất chứa rất nhiều cảm tình, phối hợp với âm thanh du dương của đàn ghita, lập tức đánh động đến nội tâm của rất nhiều người.
Giờ phút này, rất nhiều người ở trước màn hình điện thoại đều đã nổi hết cả da gà.
Giọng hát này, kỹ xảo này…
Thế này mà anh ta nói là tạm được à?”
Đây rõ ràng là chuyên nghiệp mới đúng!
Ca sĩ chuyên nghiệp cũng chỉ hát được như thế này là cùng!