Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1678 - Chương 1679. Tìm Đến Cửa

Chương 1679. Tìm đến cửa
Chương 1679. Tìm đến cửa

Đường Nguyệt Dao suy tư một chút, lắc đầu nói: “Vậy thì tôi chưa từng gặp qua, cũng chưa từng nghe nói qua.”

“Cũng đến giờ đi làm cơm rồi.” Diệp Mặc liếc mắt nhìn đồng hồ, đứng dậy chuẩn bị đi phòng ăn để làm bữa trưa.

“Lại đến giờ cơm rồi à!”

Đường Nguyệt Dao sờ sờ cái bụng, mừng rỡ đứng lên.

Điều nàng mong chờ nhất trong ngày chính là ăn cơm, tên này lăng nhăng thì lăng nhăng, nhưng nấu ăn thật sự là quá ngon, từ khi nàng được thưởng thức tay nghề này, nàng ăn mấy thứ khác đều tẻ nhạt vô vị.

“Ai tìm tôi?”

Lúc này, quản lý da trắng của khách sạn đi đến, nói là có một vị tiểu thư họ Tại đến chơi, người ngay ở bên dưới, làm cho Diệp Mặc sửng sốt một lúc lâu.

Đường Nguyệt Dao kinh ngạc nói: “Ai vậy?”

Tiểu thư họ Tại? Chẳng lẽ đây cũng là người phụ nữ có quan hệ không minh bạch với Diệp Mặc?

Nàng cắn răng, tay ngọc bỗng nhiên siết chặt.

Diệp Mặc quay người nói: “Người của Huyết Diễm, chính là cổ sư mà cô đã nói đến.”

“Cái gì?” Sắc mặt Đường Nguyệt Dao thay đổi: “Cô ta đến đây làm gì? Chắc chắn là không có ý tốt rồi, tám thành là đến hạ độc, hoặc là dùng mấy chiêu trò khác để hại anh, báo thù cho đám người Huyết Diễm kia, anh không thể gặp cô ta, để tôi đi.”

Trong mắt nàng đã có sát cơ, liền muốn đi xuống dưới dạy dỗ cổ sư của Huyết Diễm này, nàng vẫn còn chưa báo mối thù ở quán bar đêm hôm trước đâu.

“Đừng nóng vội.”

Diệp Mặc tay mắt nhanh nhẹn, kéo tay của nàng lại, tay của nàng cũng rất đẹp, năm ngón tay thon dài, da thịt mềm nhẵn và bóng loáng như ngọc chứ không hề thô chút nào.

Hoàn toàn không giống với tay của một người luyện võ, có thể là do thể chất của nàng khác biệt, hoặc là có quan hệ với linh văn kia.

“Anh kéo tôi làm gì! Để tôi đi dạy dỗ cô ta một trận! Ai nha, thả tôi ra, anh đừng nắm nữa.”

Nàng khẽ giật mình, ồn ào vài câu, thần sắc đột nhiên trở nên thẹn thùng, khuôn mặt đã đỏ bừng.

Đã nói là không, nhưng nàng cũng không dùng sức, mà chỉ giùng giằng vài cái tượng trưng, sau đó cúi đầu xuống, ngập ngừng nói: “Mọi người đang nhìn kia kìa, anh còn nắm nữa.”

Chờ Diệp Mặc buông lỏng, nàng lập tức rút tay ra, chắp tay sau lưng, mười ngón tay nhẹ nhàng xoắn lại, cảm giác cực kỳ thẹn thùng.

Nếu như không có người nhìn thấy thì cũng không sao, nhưng còn có nhiều người ở đây, làm cho nàng cảm thấy rất thẹn thùng.

Cái tên lăng nhăng này, nhất định là nhân cơ hội này để chiếm tiện nghi của nàng!

Nàng nhăn chiếc mũi ngọc tinh xảo, âm thầm mắng một câu.

Diệp Mặc quay sang nói với quản lý da trắng: “Để cô ấy lên đây đi!”

Đường Nguyệt Dao nghe vậy liền ngẩn ngơ, vội vang la lên: “Cái gì? Tại sao anh có thể để cô ta đi vào? Anh cũng biết cô ta là một cổ sư mà, thủ đoạn của cổ sư rất quỷ dị, chẳng may xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?”

“Không có gì, lần này cô ta đến đây không phải để hại tôi.” Diệp Mặc cười nói: “Mà còn có cô ở đây cơ mà, có gì phải sợ!”

“Tôi. . . anh nói cũng có lý!” Đường Nguyệt Dao ngây ra một lúc, nàng đã bị thuyết phục, lại có chút ngạo kiều mà vênh mặt lên: “Có tôi ở đây, cô ta không tạo nổi sóng gió gì.”

“Đúng vậy nha, cô là lợi hại nhất!”

Diệp Mặc rất biết điều mà nịnh nọt một câu.

Khuôn mặt xinh đẹp và quyến rũ của nàng hiện lên vẻ đắc ý, sung sướng đến mức không tìm ra đông tây nam bắc, người khác khen nàng, nàng có thể vui vẻ một chút, nhưng Diệp Mặc thì lại khác, Diệp Mặc khen nàng một câu, làm cho nàng cảm thấy cả người đều bay lên.

“Cũng. . . cũng chỉ bình thường thôi.”

Nàng cảm thấy mình có hơi đắc ý quá, không phù hợp với hình tượng cao ngạo và lạnh lùng của mình, nên đã nghiêm mặt lại.

Quản lý da trắng lên tiếng, rồi đi xuống dưới lầu.

Mấy phút sau, có âm thanh giày cao gót vang lên ở bên ngoài hành lang, từ xa đến gần, liền đến trước cửa.

Thứ đầu tiên xuất hiện là một đôi đùi đẹp thon dài trắng như tuyết, trắng đến mức chói mắt, còn có một loại nhục cảm nở nang, trên chân ngọc là một đôi giày cao gót khoảng 7 8 cm.

Chân ngọc di chuyển, mang theo dáng người uyển chuyển lay động, người ngọc ăn mặc yêu diễm mê người chậm rãi đi vào.

Một chiếc váy dài buộc ngực màu đen khoe những đường cong nóng bỏng và thành thục, bên ngoài là một chiếc áo lông thật dày, trên tay xách một chiếc túi Hermes thời thượng, trên cổ tay và cái cổ trắng như tuyết còn có những châu báu và trang sức hoa lệ.

Có vẻ như nàng thích đá quý hơn là kim cương, trên cổ của nàng có một sợi dây chuyền mặt hồng ngọc, làm cho làn da của nàng càng lộ vẻ trắng nõn và rực rỡ hơn.

Bên dưới là một cái khe sâu hun hút.

Đường Nguyệt Dao sửng sốt một chút, rồi cau chặt mày lại.

Cách ăn mặc này thật sự không giống với báo thù, mà càng giống như là . . . đến quyến rũ người! Phi! Yêu nữ này, thật không biết xấu hổ!

Nàng âm thầm gắt một cái, lạnh lùng nhìn chằm chằm qua.

Người ngọc chậm rãi đi đến gần, nở nụ cười nhiệt tình, chào hỏi: “Đường tiểu thư!” Khi đến gần, ánh mắt nàng quét qua, cười tủm tỉm, lại mang theo vài phần quyến rũ: “Diệp tiên sinh!”

Đôi môi đỏ nở nang gợi cảm của nàng hơi nhếch lên, nở nụ cười quyến rũ, ánh mắt đung đưa, cực kỳ câu hồn.

Hết chương 1679.
Bình Luận (0)
Comment