Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1681 - Chương 1682. Tại Hồng Mị: Không Đúng Lúc!

Chương 1682. Tại Hồng Mị: Không đúng lúc!
Chương 1682. Tại Hồng Mị: Không đúng lúc!

Nàng vừa thưởng thức vẻ đẹp trước mặt, vừa thuận miệng hỏi: “Còn có chuyện gì không?”

“Cô lại xử lý một số người cho tôi, là một chút lính đánh thuê và thợ săn tiền thưởng, bọn họ nhận ủy thác bắt cóc tôi, mấy hôm nay vẫn luôn lởn vởn ở chung quanh khách sạn.” Diệp Mặc nói với giọng lạnh lùng: “Còn nữa, tôi muốn cô xử lý người thuê bọn họ luôn.”

“Xử lý như thế nào?”

“Giết đi!”

“Ok! Không có vấn đề, anh có tin tức của người này không?” Tại Hồng Mị hớn hở, một đôi mắt đẹp vẫn nhìn chằm chằm về phía trước như cũ, ánh mắt đung đưa nhẹ nhàng, có vài phần men say.

“Có! Sau đó sẽ gửi cho cô.”

“Được!” Tại Hồng Mị thuận miệng đáp lời, rồi lại tiếp tục thưởng thức.

Đột nhiên, nàng cảm nhận được cái gì đó, vội vàng cúi đầu nhìn về phía bụng của mình, thân thể mềm mại và thành thục cũng bắt đầu hơi run rẩy vì căng thẳng.

Trên gương mặt tà mị và yêu diễm kia đã hiện lên một vệt đỏ ửng.

“Tại sao lại là lúc này. . .”

Nàng cắn chặt hai hàm răng trắng, lẩm bẩm một câu, lại không tự chủ được mà kẹp chân chân, giống như là đang nhẫn nhịn thứ gì đó.”

“Tại tiểu thư, sao thế? Cô thấy khó chịu ở đâu à?”

“Không. . . không có gì!”

Tại Hồng Mị cố gắng tỉnh táo lại, vội vàng lắc đầu nói, gương mặt lại càng đỏ hơn, vẻ long lanh ở trong mắt như muốn tràn ra ngoài, vũ mị câu hồn không gì sánh được.

Nàng dùng răng cắn môi đỏ, cố gắng chịu đựng, nhưng càng chịu đựng thì càng run rẩy mãnh liệt hơn, nàng có chút ngồi không yên, thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng uốn éo.

“Muốn đi nhà vệ sinh à!” Đường Nguyệt Dao ở bên cạnh quan sát một lát, thầm nói: “Nghẹn tiểu mà cũng nghẹn đến vất vả như vậy.”

Tại Hồng Mị nghe vậy, sắc mặt trở nên thanh tỉnh hơn một chút, nàng liếc mắt nhìn qua với ánh mắt khinh bỉ.

Nàng không nhìn nhầm, đây chính là một con nhóc không hiểu không tình, cái gì cũng không biết, chắc là cũng chẳng có kinh nghiệm gì cả!

“Tôi. . . đi trước đây, à đúng, chúng ta thêm phương thức liên lạc đi, Wechat cũng được!” Nàng gắng gượng đứng dậy, vội vàng lấy điện thoại di động ra, sau khi thêm Wechat thì quay người rời đi.

Chỉ là bước chân có chút tập tễnh, cực kỳ ngại ngùng và quái dị.

Cộc cộc cộc!

Giày cao gót nện xuống sàn nhà trơn bóng bằng đá cẩm thạch, phát ra những tiếng lanh lảnh.

Người ngọc tập tễnh tiến lên, cặp đùi đẹp nở nang khép chặt lại, bắp chân lại hơi tách ra ngoài, lộ ra hình bát tự, giống như đang nhịn tiểu, nhưng trên mặt lại không có vẻ vội vàng, mà chỉ có phong tình vũ mị.

Đi qua một đoạn hành lang, rồi rẽ qua một bên, rốt cuộc nàng cũng tìm thấy nhà vệ sinh.

Tại Hồng Mị đi vào, nhìn quanh thấy không có ai, nàng trực tiếp đóng cửa lại, đi đến trước bồn rửa tay.

Nàng đặt ví xuống, hai tay chống lên bệ, hô hấp từ từ trở nên nhanh hơn, thậm chí đã thở dốc, thân thể mềm mại cũng run rẩy kịch liệt hơn.

Da thịt của nàng cũng bắt đầu nổi da gà, còn có một màu ửng đỏ khác thường.

“Cái cổ này. . .”

Nàng ngẩng đầu nhìn mình trong gương, khóe miệng nổi lên một vệt cười khổ.

Đã không đúng lúc, còn phản ứng kịch liệt như vậy, hoàn toàn khác biệt với trước kia, chắc là do anh chàng đẹp trai kia quá cuốn hút, khiến cho nàng không kìm được lòng, động đến cổ trùng trong cơ thể.

Đột nhiên, toàn thân nàng lại run rẩy một lát, suýt nữa không nhịn được mà rên rỉ thành tiếng.

Nàng giơ tay lên, bó mái tóc xốc xếch, lại mở ví ra để lấy khăn tay.

Nàng đi vào một phòng, rồi khóa cửa lại.

Đặt nắp bồn cầu xuống, trải khăn tay lên đó.

Nàng kéo váy lên, rồi ngồi xuống, ngón tay ngọc hơi mò xuống dưới.

Rất lâu sau, trong nhà vệ sinh lại chìm vào yên lặng một lần nữa, nàng nâng ngón tay ngọc lên, nhìn con tằm màu máu ở trên đầu ngón tay, khẽ cười khổ: “Ngươi đúng là giày vò ta không nhẹ.”

Trên gương mặt yêu diễm và tà mị kia vẫn còn một vệt đỏ ửng, cái trán lấm tấm mồ hôi, mái tóc rối loạn.

“Ta thấy ngươi không có cơ hội uống máu của tên đó đâu. . . mà cũng chưa chắc, nói không chừng còn có cơ hội để ngươi nếm một chút, nhiều hơn nữa thì ta cũng không nỡ.”

Nàng giơ ngón tay lên cao, cặp mắt yêu mị kia đã hơi híp lại, tăng thêm vài phần tà dị, làm cho người ta sợ hãi, nhưng ngay sau đó, nó đã biến thành vũ mị.

Con huyết tằm ướt sũng và sền sệt kia bỗng nhiên nhúc nhích trên ngón tay ngọc của nàng, nó ngẩng cái đầu xấu xí lên, phát ra tiếng tê tê quỷ dị.

Một lát sau, sắc mặt nàng mới khôi phục bình thường, ngón tay ngọc đưa con tằm về chỗ cũ.

Nàng thu dọn một chút rồi mới đi ra ngoài, đi đến bồn rửa tay, sửa sang lại dung mạo, khôi phục dáng vẻ ban đầu.

“Có tin nhắn! Của ai nhỉ?”

Nàng cầm ví lên, lấy điện thoại di động ra xem, có một đống tin nhắn mới.

“Là anh chàng đẹp trai kia! Nhiều như vậy cơ à, tên tuổi, ảnh chụp, địa chỉ. . . tất cả đều có, người này điều tra kỹ càng thật. . . Đám này là lính đánh thuê và thợ săn tiền thưởng à? Nhiều thật.”

Hết chương 1682.
Bình Luận (0)
Comment