“Có điều. . . rất đơn giản!”
Tại Hồng Mị quét mắt nhìn qua một lượt, rồi mỉm cười thoải mái.
Với thực lực của nàng, đối phó với đám lính đánh thuê và thợ săn tiền thưởng này là rất đơn giản, huống chi, bây giờ nàng còn có sức mạnh của linh văn, thực lực của nàng đã tăng gấp bội.
Đối phó với người phụ nữ đáng sợ và anh chàng đẹp trai kia thì không được, nhưng đối phó với những người này thì thừa sức.
“Đi thôi!”
Nàng nhìn về phía tấm gương, trang điểm lại một chút, rồi quay người lắc mông rời đi.
Lúc này, có một đoàn xe đi đến trước cửa khách sạn, trong chiếc xe ở giữa, một người thanh niên anh tuấn ngồi tại chỗ, trong tay còn có một chén rượu.
Anh ta nhìn đám bọt nước ở trong chén rượu đến mức xuất thần.
Thật là mất thể diện!
Ngày đó, anh ta thật sự đã mất hết mặt mũi, bị dọa đến run rẩy, còn tè ướt quần, đơn giản là quá vô dụng, quá nhu nhược!
Bây giờ nghĩ lại, anh ta còn muốn tự tát mình vài cái, thật sự là không phải đàn ông mà!
Đàn ông chân chính sẽ không sợ hãi, bắn nhau có gì phải sợ, đám phụ nữ kỳ kỳ quái quái phun côn trùng từ miệng kia cũng có gì phải sợ đâu!
Đám người đó cũng không đến vì mình, sợ cái chim gì!
Vẫn là do tố chất tâm lý của mình quá kém, đương nhiên, cũng là do mình chưa bao giờ gặp phải trường hợp như vậy, bây giờ, mình đã được kiến thức rồi, cho nên sẽ không sợ nữa.
Tạ Diệu Quang mình, đã trưởng thành sau khi trải qua chuyện đêm đó, tố chất tâm lý đã mạnh mẽ hơn, không còn sợ hãi nữa!
Cho nên, hôm nay anh ta mới muốn đi qua thăm người anh em Diệp này, để cho người anh em này biết, mình đã trở nên mạnh mẽ, đã không còn sợ nữa.
Tạ Diệu Quang mình, tuyệt đối không thể để cho người ta xem thường.
“Rốt cuộc người anh em Diệp này học bản lĩnh đó ở đâu nhỉ? Chắc hẳn là đi theo sư phụ lợi hại nào đó rồi! Nghe nói trong nước còn có không ít cao thủ! Luyện võ nhất định là rất khổ. . . thôi quên đi, mình không muốn chịu khổ như vậy.”
“Mà luyện cũng vô dụng, mình có nhiều vệ sĩ như vậy, đâu cần đích thân ra tay! Người anh em Diêp này thật khờ, chịu khổ nhiều như vậy mà cũng có tác dụng gì đâu.”
Tạ Diệu Quang lẩm bẩm, đột nhiên lại cười đắc ý, lắc lắc chén rượu trong tay, rồi ngửa cổ uống cạn sạch.
Khi anh ta đặt chén rượu xuống, thì chiếc xe cũng dừng hẳn.
Tạ Diệu Quang thản nhiên xuống xe, chỉnh sửa cổ áo và mái tóc, sau đó cất bước đi vào trong cổng chính.
Một đám vệ sĩ áo đen chạy ầm ầm theo sau, tất cả có khoảng hơn 20 30 người.
Tạ Diệu Quang quay người nhìn lại một cái, lại cảm thấy rất hài lòng với khí thế này.
Nếu như đêm đó có nhiều vệ sĩ như này, anh ta cũng không cần sợ.
Tạ Diệu Quang vừa đi vào, nhìn quanh một vòng rồi cười nói: “Nhiều vệ sĩ như vậy? Còn có súng? Ha ha! Xem ra người anh em này cũng sợ nha!”
Thật ra thì người anh em Diệp này cũng giống mình thôi!
“Tôi đến tìm ông chủ của các anh.”
Tạ Diệu Quang nói một tiếng với quản lý đại sảnh, rồi định đi qua sô pha ở bên cạnh để ngồi chờ một chút.
Lúc này, anh ta nghe thấy âm thanh giày cao gót từ phía thang máy, tiếp đó là một bóng người xinh đẹp xuất hiện, anh ta vô thức nhìn qua.
Ah!
Mỹ nữ nha!
Hai mắt anh ta sáng lên, lộ ra nụ cười lỗ mãng quen thuộc, đang định đi lên bắt chuyện.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt anh ta đã thay đổi, chuyển sang màu trắng bệch.
Anh ta run lên một cái, rồi ngồi bịch xuống ghế, hai mắt trợn tròn đầy hoảng sợ mà nhìn bóng người xinh đẹp kia, toàn thân cũng bắt đầu run rẩy.
Đây không phải người phụ nữ đêm đó sao!
Chính là cô ta đã dẫn vài người phụ nữ quỷ dị khác đến tập kích bọn họ, đây là một người phụ nữ rất khủng bố!
Tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây?
Hỏng rồi!
Là đến vì người anh em Diệp rồi!
Mình thật sự là xui xẻo, lại đụng trúng người này!
Tạ Diệu Quang vừa sợ hãi vừa hối hận, nhìn thấy người kia đi đến lại càng sợ đến mức hồn phi phách tán, hoảng hốt đến mức muốn dùng cả tay cả chân để bò lên, nhưng tay chân đã mềm nhũn, vừa đứng lên là ngã xuống luôn.
“Đám phế vật này, mau dìu tôi! Mau bảo vệ tôi! Người phụ nữ này là kẻ xấu!”
Anh ta thấy đám vệ sĩ của mình vẫn đang ngây người thì tức giận không có chỗ phát tiến, lại vừa vội vừa giận.
Lúc này, bóng người xinh đẹp kia đã đi đến gần, nàng hơi cau mày, kinh ngạc nhìn Tạ Diệu Quang, dường như cảm thấy người thanh niên này hơi là lạ, giống như là bị tâm thần vậy.
“A!”
Tiếp đó, hình như nàng đã nhớ ra Tạ Diệu Quang là ai, đôi môi đỏ nhếch lên, lộ ra nụ cười tà dị làm cho người ta sợ hãi, sau đó mới đi về phía cửa.
Tạ Diệu Quang vừa nhìn thấy ánh mắt kia đã bị dọa cho run rẩy, đặt mông ngã xuống, suýt nữa thì bị dọa tè ra quần, khuôn mặt đã là một mảnh trắng bệch.