Tạ Diệu Quang nhìn hai bên một chút, thấy tất cả mọi người trong đại sảnh đều đang nhìn mình với ánh mắt quái lạ, anh ta nhất thời đỏ mặt.
Quay người nhìn xem, người phụ nữ kia đã rời đi rồi.
Tạ Diệu Quang vàng quẫn bách hơn, mặt đã đỏ như đít khỉ rồi.
Lần này lại mất mặt rồi!
Mình sợ cái gì chứ!
Mục tiêu của người phụ nữ kia không phải là mình, sợ cái chim gì!
Tạ Diệu Quang không nói tiếng nào mà bò lên, không quên sửa sang quần áo và đầu tóc, trong lòng anh ta lại hơi bồn chồn, rất muốn quay người rời đi, người phụ nữ kia xuất hiện ở đây, chứng tỏ chuyện kia vẫn chưa xong, chỉ cần dính dáng đến người anh em Diệp này là sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng Tạ Diệu Quang vừa mới nhấc chân lên, vẫn chưa đi được một bước thì đã thu lại.
Dù sao cũng đã đến đây rồi, nếu như bây giờ rời đi, chẳng phải sẽ bị người anh em Diệp kia chế nhạo sao?
Không được, Tạ Diệu Quang mình không chịu nổi loại mất mặt này!
“Khụ! Không có chuyện gì! Nhầm người mà thôi!” Tạ Diệu Quang quay sang khoát tay với đám vệ sĩ, rồi đi qua ngồi xuống ghế sô pha, thuận thế bắt chéo chân lên.
“Cũng không biết người anh em Diệp thế nào, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ! Nếu vậy thì quá tốt rồi.”
Tạ Diệu Quang nói thầm một tiếng, lại cười trên nỗi đau của người khác, anh ta ước gì người anh em Diệp này xảy ra chút chuyện mới tốt.
Khi quản lý đại sảnh tiến đến gần, nói ông chủ mời bọn họ đi lên lầu, anh ta lại hơi thất vọng, xem ra người anh em này không có chuyện gì rồi.
Tạ Diệu Quang dẫn đám vệ sĩ đi lên trên, khi đến nhà ăn lại nhìn thấy Đường tiểu thư đang ngồi gần cửa sổ trong nhà ăn, Đường tiểu thư vẫn ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, hào hùng như cũ.
Chỉ là vẻ mặt luôn luôn lạnh lùng thôi.
Tạ Diệu Quang nhìn một lúc, lại cảm thấy hơi hoảng hốt, nhưng khi nghĩ đến chuyện đêm đó, anh ta không khỏi run lên, vội vàng quay người qua chỗ khác, sắc mặt đã tái nhợt.
Đường tiểu thư này rất đáng sợ, tính cách tàn nhẫn, giết người như giết gà, còn từng bóp chết một người ở trước mặt anh ta.
Anh ta không chịu nổi loại phụ nữ này!
Tạ Diệu Quang lễ phép chào hỏi: “Đường tiểu thư, xin chào!”
Người ngọc liếc mắt nhìn qua, ánh mắt nàng lạnh lùng như băng, sau đó thì không để ý đến Tạ Diệu Quang.
Tạ Diệu Quang cũng không dám tỏ ra bất mãn, anh cười một tiếng, rồi cất bước đi vào trong, lại rung động khi nhìn thấy vị tiểu thư nhà tài phiệt kia.
Hai người này đều cực kỳ xinh đẹp, anh ta cũng không phân biệt được là ai xinh đẹp hơn ai, chỉ có thể nói là khí chất khác nhau, mỗi người một vẻ.
Người anh em Diệp này, diễm phúc không cạn nha!
Trái tim Tạ Diệu Quang có hơi chua xót, đôi mắt đã hơi đỏ lên vì ghen tị.
“Tống tiểu thư, xin chào.”
Tạ Diệu Quang vừa chào xong, lại liếc nhìn qua bên cạnh, còn có hai người đẹp khác đang ngồi cùng bàn với Tống tiểu thư, nhưng rõ ràng là kém hơn một chút so với Đường tiểu thư và Tống tiểu thư.
Tuy nhiên, hai người này đều là những mỹ nhân vô cùng nổi bật, trong số đó, anh ta đã nhận ra cô gái đeo kính này có vẻ như là phiên dịch viên, nhưng anh ta chưa từng nhìn thấy người còn lại.
Tạ Diệu Quang nhìn hai vị mỹ nữ, lại tự nhủ: “Người anh em Diệp này tinh mắt thật.”
Anh nhìn chung quanh thì không thấy người, nghi ngờ hỏi: “Người anh em Diệp của tôi đâu?”
Hàn Tâm Nhuế đẩy kính mắt, nói: “Chủ tịch Diệp đang ở trong phòng bếp.”
“Nhà bếp?” Tạ Diệu Quang hơi sửng sốt, cũng thấy rất khó hiểu, người anh em này ở trong bếp làm gì? Chẳng lẽ là nấu ăn? Ha ha, một tỷ phú mà lại tự mình nấu ăn?
Người anh em này rảnh rỗi quá rồi à?
Thật sự là khó hiểu, một chuyện nhỏ như nấu ăn, giao cho đầu bếp không phải là được rồi sao, ngay cả hưởng thụ mà cũng không biết à? Làm loại chuyện này, không phải là mất giá sao?
“Xem ra người anh em này khá rảnh rỗi nhỉ!” Tạ Diệu Quang âm thầm khinh bỉ, cười nói: “Mọi người. . . đều đang chờ đợi ăn cơm à? Tài nấu nướng của Diệp Mặc. . . có thể ăn không?”
Hàn Tâm Nhuế nói: “Tài nấu nướng của chủ tịch là tốt nhất thế giới.”
“Ha ha!”
Tạ Diệu Quang sửng sốt một chút, sau đó cười ha ha, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, tốt nhất thế giới! Cô nàng đeo kính này trông dễ thương và trong sáng, làm sao lại nịnh nọt đến mức buồn nôn như vậy chứ.
Người, chính là tiện như vậy đấy, vì chút tiền mà phải lấy lòng ông chủ, lời nói buồn nôn như vậy mà cũng nói ra được!
“Anh cười cái gì?”
Hàn Tâm Nhuế cau mày, có chút không vui mà liếc nhìn Tạ Diệu Quang một cái, sau đó thì không thể ý đến tên này nữa.
“Làm sao vậy?”
Một lát sau, Diệp Mặc đi từ phòng bếp ra, trên tay còn có hai cái đĩa.
“Người anh em Diệp này diễn trò giống y như thật.” Tạ Diệu Quang hơi đánh giá một chút, lại cười ha ha, người anh em này còn đang buộc tạp dề, diễn y như thật vậy.
“Không có gì quan trọng, tôi chỉ lo lắng cho nên mới đến thăm anh thôi! Nhân tiện mời anh luôn, tối nay tôi tổ chức một bữa tiệc, không biết anh có hứng thú không. . .” Tạ Diệu Quang đang nói, mặt đột nhiên cứng đờ.