Tạ Diệu Quang sửng sốt, cúi đầu nhìn hai đĩa thức ăn ở trước người, ánh mắt từ từ trở nên hoảng hốt, chẳng lẽ. . . đây là do người anh em Diệp làm thật?
Thế nhưng mà, với tuổi tác của người anh em này, làm sao có thể có tài nấu nướng cao siêu như vậy?
Lẽ nào lại là một thiên tài ẩm thực?
Tạ Diệu Quang chậm rãi há hốc miệng, trong mắt viết đầy chấn động, kinh ngạc, mờ mịt.
Người anh em Diệp này không chỉ có tiền, nghe nói còn rất có tài hoa, tinh thông nhiều loại nhạc khí, am hiểu ca hát, làm live stream mà có vài trăm triệu fan hâm mộ.
Chẳng lẽ người anh em này còn có thiên phú cực cao trên lĩnh vực ẩm thực sao?
Người anh em Diệp này, đúng là có chút tài năng!
Có điều, không phải chỉ là làm đồ ăn thôi sao, có giỏi hơn nữa thì cũng có lợi ích gì, còn không phải là đầu bếp sao, cũng chỉ là mãi nghệ giống như đánh đàn ca hát mà thôi!
Cũng chỉ có tác dụng lấy lòng phụ nữ, nhưng đám người kẻ tiền như bọn họ, còn cần lấy lòng phụ nữ sao?
Tạ Diệu Quang âm thầm hừ một tiếng, nội tâm rất là khinh bỉ.
Nhưng miệng của anh ta vẫn không dừng lại, vẫn không ngừng gắp đồ ăn, ăn đến phồng mồm trợn má.
Cộc cộc.
Có tiếng bước chân truyền đến từ bên cạnh, Đường Nguyệt Dao đi ngang qua thì hơi dừng lại, sau đó nàng cau mày rồi đi thẳng vào nhà bếp, để bảo Diệp Mặc làm thêm vài món ăn nữa, nàng mới không thèm ăn hai đĩa kia.
Đường Nguyệt Dao đứng ở một bên, nhìn Diệp Mặc bận rộn, hỏi: “Anh thật sự muốn tham gia tiệc tối gì gì đó kia?”
Diệp Mặc đáp lời: “Dù sao cũng không có việc gì.”
“Được rồi.” Đường Nguyệt Dao gật đầu một cái.
Huyết Diễm đã không còn là uy hiếp, mà đám lính đánh thuê và thợ săn tiền thưởng kia cũng không phải là uy hiếp quá lớn, không có gì phải lo lắng cả.
Nàng hơi do dự một chút, nói: “Vậy tôi sẽ đi cùng anh, mang mười mấy người là được rồi.”
“Được! À đúng rồi, chiều này cô chuẩn bị quần áo đi, cô có quần áo mặc không?”
“Quần áo? Tôi chuẩn bị quần áo làm gì?”
“Tham gia tiệc tối chứ gì, cô không chuẩn bị một bộ lễ phục sao?”
“A? Lễ. . . lễ phục?”
Đường Nguyệt Dao tỏ vẻ kinh ngạc, giọng nói cũng hơi lắp bắp.
Ý tứ của Diệp Mặc là, để cho nàng mặc lễ phục rồi tham gia tiệc tối với Diệp Mặc á?
Cái này. . . thích hợp không?
Còn nữa, mình lấy đâu ra lễ phục chứ!
Không đúng, đúng là có một bộ, thế nhưng mà bộ đó. . .
Diệp Mặc cười nói: “Không có à? Vậy chiều nay đi mua đi! Tôi mua cho cô vài bộ.”
“Có. . . có thì đúng là có!”
Hình như nàng hơi ngại ngùng, ánh mắt lấp lóe vài lần, dưới đáy mắt tràn đầy ngượng ngùng.
Bộ lễ phục kia, là do Sakeko tiểu thư mua cho nàng trong chuyến đi nước N, lần đó mua rất nhiều thứ, Sakeko tiểu thư lại chọn rất nhiều quần áo gợi cảm, mặc dù mặc lên rất đẹp, nhưng nàng không dám mặc ra ngoài.
Mặc quần áo như vậy quá khó xử, lại còn bị người nhiều chú ý, mà nàng lại không thích loại cảm giác đó.
Nàng cũng không biết vì sao mình lại mang bộ lễ phục đó đi, có thể là bởi vì nó đẹp, đầu nàng nóng lên, cho nên đã nhét vào hành lý.
“Vậy thì tốt, đến lúc đó cô thay là được, à cô có trang sức không?”
Đường Nguyệt Dao nhỏ giọng nói: “Cái này thì không cần!”
“Cũng được!” Diệp Mặc gật đầu, không hỏi gì nữa, mà tiếp tục bận rộn.
Đường Nguyệt Dao lùi về phía sau vài bước, không ngừng quan sát Diệp Mặc, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại, đôi tay ngọc ở sau lưng hơi xoắn lại với nhau.
Đôi mắt đẹp của nàng, khi thì rơi vào đôi bàn tay thon dài và trắng nõn kia, khi thì lại rơi vào khuôn mặt hoàn mỹ kia, khi đảo mắt qua bờ môi kia, mặt nàng lại đỏ lên, lại hoảng hốt cúi đầu xuống, nhưng không nhìn thấy mũi giày, mà chỉ có thể nhìn thấy một mảnh núi non phập phồng.
Nàng cứ nhìn Diệp Mặc bận rộn như vậy, mãi đến khi xong thì nàng mới đi theo ra ngoài.
Sau khi cơm nước xong xuôi, nàng trở về phòng trước.
Nàng mở hành lý ra tìm kiếm một chút, rồi lấy một chiếc váy màu đen ra, vải vóc rất mềm mại và mỏng manh, cổ chữ V khoét sâu, hở lưng, nhìn rất hoa lệ và lóa mắt.
Đây là một chiếc váy dạ hội rất lộng lẫy và gợi cảm, nàng đã mặc thử một lần, hôm đó, nàng hoàn toàn không nhận ra bản thân mình luôn.
Đưa tay cầm váy, cảm nhận lớp vải mềm mại, lại nhìn cổ áo chữ V khoét sâu kia.
Trên gương mặt trắng nõn của nàng lại hiện lên hai vệt đỏ ửng.
Tại sao có thể lộ như vậy chứ!
Nàng cảm thấy hơi xấu hổ, trên mặt đã nóng bừng bừng, suy nghĩ xem có nên mua một chiếc váy khác kín đáo hơn không, nhưng do dự một chút, nàng vẫn cầm váy đi vào phòng ngủ.
Cởi cúc áo, cởi âu phục, áo sơ mi. . . từng chiếc từng chiếc rơi xuống đất, để lộ ra dáng người hoàn mỹ không tì vết, nàng đứng ở trước gương, mặc chiếc váy vào, rồi hơi chỉnh sửa lại một chút.
Nàng lại ngước mắt lên, chỉ thấy trong gương là một mỹ nhân chói mắt và gợi cảm trong chiếc váy lộng lẫy, nàng hơi sửng sốt, chỉ biết nhìn đến ngây người.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, vẻ lạnh nhạt và kiêu ngạo thường ngày đã biến mất từ lâu, thay vào đó là một màu đỏ rực rỡ, thẹn thùng và quyến rũ khó nói lên lời.