Người ngọc đang ngồi ôm gối ở trên giường, nàng nghe thấy tiếng mở cửa ở bên ngoài thì thân thể run lên, tiếp đó lại bắt đầu căng thẳng.
Nàng vừa ngước mắt lên nhìn ra ngoài, vừa căng thẳng đế mức dùng sức siết chặt bàn tay.
Anh ấy. . . có thể cảm thấy nó không đẹp không?
Nàng không có chút lòng tin nàng, bởi vì nàng gần như là chưa từng ăn mặc quần áo gợi cảm như vậy, lộng lẫy như vậy, nàng luôn có cảm giác loại này không thích hợp với mình, nàng thích hợp với âu phục hoặc là một số quần áo bình thường hơn.
Cái này cũng có quan hệ với tính cách của nàng, thật ra nàng tương đối khép kín, không thích khoa trương, cũng không thích chỗ đông người.
Nàng hít một hơi thật sâu, thả cặp đùi đẹp thon dài xuống dưới, đi dép lê, lại vuốt mái tóc rồi mới đứng dậy.
Cộc cộc!
Nàng đi đến trước cửa, vặn tay nắm cửa một chút, nhưng thấy hơi do dự, vài giây sau, nàng mới quyết tâm mở cửa đi ra ngoài.
Nàng cúi đầu, hai tay để sau lưng, dáng vẻ như rất thẹn thùng và ngại ngùng vậy.
Nàng đi được vài bước, đứng ở trước cửa ra vào, một lát sau nàng mới dám ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Diệp Mặc, khi thấy Diệp Mặc ngơ ngẩn tại chỗ, dáng vẻ như đang thất thần, nàng đột nhiên cắn môi đỏ, đáy mắt lóa lên một tia vui sướng.
Đây chính là hiệu quả mà nàng đang mong chờ, nhìn dáng vẻ giật mình và thất hồn lạc phách này của Diệp Mặc, khiến cho nàng cảm thấy yên tâm, đồng thời cũng có một loại cảm giác thỏa mãn rất lớn.
“Có đẹp không?”
Nàng nói khẽ, khóe miệng đã không giấu được ý cười.
Diệp Mặc cười khổ, vậy mà còn hỏi có đẹp không?
Đơn giản chính là quá đẹp!
Chỉ cần là đàn ông, thì chắc chắn sẽ mất hồn.
Hắn lại quan sát một phen, rồi cười nói: “Chiếc váy này rất đẹp, là cô tự mua à?”
“Mới không phải! Sao tôi có thể mua loại quần áo này chứ, là Sakeko tiểu thư mua, cô ấy nói là rất đẹp nên đã chọn cho tôi, thế là tôi. . . liền nhận.”
“Cỏ phải là . . . hơi lộ rồi không?”
Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua, trên mặt lại nổi lên hai vệt đỏ ửng.
Thật ra thì lễ phục chính là như vậy, không có gì lộ hay không lộ cả, chỉ là nàng mới mặc lần đầu, cho nên không quen thôi.
“Cũng bình thường.” Diệp Mặc nhìn lướt qua, chẳng mấy chốc đã chuyển ánh mắt đi chỗ khác, hắn cũng không dám nhìn thẳng.
Hắn không phải là một người cổ hủ hay bảo thủ, hắn luôn rất cởi mở trong chuyện ăn mặc, mỹ nữ nha, mặc gợi cảm một chút cũng không có chuyện gì.
Có điều, vẫn là kéo cổ áo cao lên một chút thì tốt hơn.
Hắn duỗi ngón tay ra, ra hiệu một chút, đưa ý kiến một cách uyển chuyển.
“Cũng đúng! Tôi cũng cảm thấy như vậy!” Mặt nàng đỏ lên, vội vàng kéo cổ áo lên, sau đó kéo dây đeo vai về phía sau một chút.
Diệp Mặc tiến lên vài bước, đến gần hơn để đánh giá, cười nói: “Là Sakeko tiểu thư mua à! Không trách được!”
Với tính cách của nàng, rất khó tưởng tượng là nàng sẽ mua loại quần áo gợi cảm và lộng lẫy như vậy! Nhưng Sakeko tiểu thư thì khác, bản thân Sakeko tiểu thư là một người phụ nữ đã có chồng thành thục, quan niệm cũng cởi mở hơn một chút.
“Trong nhà còn có vài bộ, tôi vốn nói không cần, nhưng Sakeko tiểu thư nhất định phải mua, còn mua không ít đồ trang sức, nhưng tôi không mang đến, tôi cảm thấy phiền phức nên bình thường cũng không đeo.”
Nàng hơi đỏ mắt, khi Diệp Mặc đến gần thì thân thể của nàng đã căng cứng lại.
“Ừm! Như vậy cũng được rồi, sau lưng cũng ok rồi!” Diệp Mặc vòng qua sau lưng quan sát một chút, hơi lộ một chút, nhưng mái tóc dài của nàng đã che gần hết rồi.
Hắn cúi đầu xuống, liếc mắt nhìn đôi chân ngọc trắng nhuận như tuyết của nàng, rồi nói: “Có giày chưa?”
Nàng sửng sốt một chút, nhỏ giọng kêu lên một tiếng: “A. . .Giày?”
Đúng vậy! Giày đâu! Nàng không có giày cao gót!
“Để tôi phái người đi mua!” Diệp Mặc liếc mắt nhìn cỡ chân của nàng, nói: “Lấy vài đôi của các hãng khác nhau, thử xem cái nào đẹp nhất.”
“Mua nhiều như vậy làm gì, chỉ cần một đôi là được rồi, dù sao cũng như nhau.” Nàng vội vàng kêu lên.
“Không có gì, mua thêm vài đôi mới có thể chọn đôi thích hợp! Còn về phần tiền. . . sau này sẽ trừ vào lương của cô!”
“Anh. . .”
Nàng nhất thời cảm thấy vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi mà trợn mắt.
Chỉ là vài đôi giày mà thôi, cần phải nhỏ mọn như vậy sao?
Quỷ hẹp hòi!
“Đùa cô thôi! Tôi không có hẹp hòi như vậy!” Diệp Mặc mỉm cười nói: “Tôi sẽ phái người mua thêm một ít trang sức! Phối hợp một chút sẽ đẹp hơn nhiều.”
Nàng bĩu môi đỏ, hừ nói: “Được. . . được rồi.”
Diệp Mặc đi ra ngoài, tìm người quản lý da trắng để phân phó vài câu, sau đó hắn gọi Hàn Tâm Nhuế đến, còn bảo nàng cầm túi trang điểm đến.
Mặc dù Đường Nguyệt Dao không trang điểm cũng rất đẹp rồi, nhưng dù sao cũng là đi tham gia dạ tiệc, trang điểm một chút thì tốt hơn, kẻ mắt và tô son thôi cũng được.
“Trang điểm cho Đường tiểu thư á?”
Hàn Tâm Nhuế nghe thấy thế, hai mắt liền sáng như sao.
Trang điểm cho một đại mỹ nhân phong hoa tuyệt đại như Đường tiểu thư, đây chính là một cơ hội khó gặp.