Đường Nguyệt Dao lại hơi do dự: “Để lát nữa đi! Bây giờ vẫn còn sớm mà.”
Bây giờ đã trang điểm thì có phải là hơi sớm rồi không?
Diệp Mặc cười nói: “Không sớm đâu, chờ cô trang điểm và ăn mặc xong, thì cũng phải ba bốn giờ chiều, cũng nên xuất phát rồi.”
“Được rồi!”
Đường Nguyệt Dao bất đắc dĩ mà nhìn cô nàng đeo kính này kéo mình đến trước bàn trang điểm, lại thấy cô em đeo kính mở túi ra, lấy một đống chai chai lọ lọ, còn có một đống hộp gì đó, nàng lại cảm thấy đau đầu.
Trang điểm!
Quá phiền phức! Quá giày vò người khác.
Trước kia Lâm lâm cũng trang điểm cho nàng, mất tận nửa tiếng, làm nàng mệt muốn chết.
Hàn Tâm Nhuế vô cùng nhiệt tình: “Đường tiểu thư, cô yên tâm, kỹ thuật của tôi rất tốt, nhất định sẽ trang điểm cho cô rất đẹp, để cho cô vừa xuất hiện đã áp đảo tất cả mọi người, trở thành tiêu điểm của toàn trường.”
Tôi mới không thèm!
Đường Nguyệt Dao âm thầm bĩu môi.
“Đang trang điểm à? Tôi xem một chút nào, kẻ mắt thì phải kẻ như vậy mới đẹp hơn này.” Mới được một lúc, lại có người đi vào phòng, chính là người phụ nữ nước H kia chạy đến tham gia náo nhiệt, lại còn quơ tay múa chân.
Mặt Đường Nguyệt Dao đỏ lên, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cảnh tượng này xấu hổ đến mức nào chứ!
“Ai nha! Để tôi để tôi!”
Người phụ nữ này ngồi nhìn bên cạnh còn chưa đủ, mà trực tiếp ra tay cướp bút kẻ lông mày trong tay cô em đeo kính, rồi tự tay kẻ lại cho nàng.
Nàng siết chặt nắm đấm, rất muốn đứng lên đuổi đám người này đi, nhưng lại không dám, Diệp Mặc còn đang ở bên cạnh mà!
Tốt nhất là cô vẽ đẹp một chút!
Nàng lườm người phụ nữ này một cái, nhưng đối phương chỉ cười tủm tỉm, còn nháy mắt với nàng.
Đường Nguyệt Dao sửng sốt một chút, lại cảm thấy hơi kỳ quái.
Rõ ràng là người phụ nữ này cũng yêu thích Diệp Mặc, nàng có thể chắc chắn 100% là như vậy, trước kia nàng đã nhìn ra rồi, Diệp Mặc đã hỗ trợ cô ta leo lên vị trí hội trưởng, thậm chí Diệp Mặc còn cứu cha của cô ta luôn, tất cả đều là một ân tình rất lớn, cô ta không thể nào không thích Diệp Mặc được.
Thế nhưng mà, tại sao cô ta không hề căm thù hay là ghen ghét mình, chẳng lẽ cô ta không có chút lòng chiếm hữu nào sao?
Sakeko tiểu thư cũng rất bao dung và rộng lượng như vậy, chẳng lẽ là vấn đề của mình? Là do mình quá hẹp hòi, nhìn thấy phụ nữ tiếp cận Diệp Mặc thì đã khó chịu và ghen tuông?
Là do lòng chiếm hữu có mình quá mạnh mẽ sao?
Nàng cắn môi đỏ, nghĩ mãi cũng không hiểu được, yêu thích một người không phải là sẽ có lòng chiếm hữu rất mạnh sao?
Ít nhất thì nàng chính là như vậy.
Ánh mắt nàng từ từ trở nên dịu dàng hơn, mặc kệ cho người phụ nữ này kẻ mắt, thoa son cho mình, sau đó lại là phấn. . .
Hơn năm giờ chiều.
Trong một tòa cổ bảo ở khu vực ngoại ô New York.
Một đoàn xe đi đến rồi dừng lại trước cổng chính.
Chiếc MPV ở giữa mở ra, một người bóng cao lớn mặc một bộ âu phục phẳng phiu bước xuống, người này phong thần như ngọc, tuấn mỹ phi phàm.
Diệp Mặc bước xuống, sửa sang lại quần áo, rồi vươn tay ra về phía trong xe.
Một cánh tay ngọc thon dài trắng nõn xuất hiện, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của hắn, một bóng người uyển chuyển xinh đẹp bước xuống xe, một bố lễ phục màu đen lộng lẫy, lộ ra dáng người như ma quỷ của nàng.
Một gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ được trang điểm nhẹ nhàng, càng lộ vẻ tươi đẹp, nhất là đôi mắt cực kỳ mê người kia.
Đôi con ngươi này vốn băng lãnh, giờ lại có thêm vài phần vũ mị và rạng rỡ.
Trên vai nàng còn choàng một kiện âu phục đen, mái tóc dài rủ xuống, dưới làn váy là một cặp đùi đẹp, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt.
Trên bàn chân là một đôi giày cao gót 7 8 cm, màu đen nền đỏ, khiến cho dáng người của nàng càng nổi bật hơn.
Trên cổ và cổ tay trắng có vài món trang sức bằng hồng ngọc sáng chói, tăng thêm vài phần xa hoa quý khí.
“Ai ui!”
Nàng vừa mới bước xuống, bước được một bước thì thân thể nghiêng một cái, ngã vào trong ngực người thanh niên bây cạnh: “Đôi giày này khó đi quá!”
Mặt nàng hỏi đỏ lên, lúng túng nói một tiếng, rồi vội vàng tránh khỏi lồng ngực của hắn, cố gắng đứng vững vàng.
Nàng nhìn hai bên một chút, có hơi chột dạ: “Sẽ không bị chụp ảnh chứ?”
Tại loại trường hợp này, bị người chụp ảnh tham gia dạ hội với Diệp Mặc thì sẽ có ảnh hưởng không tốt, nếu như Tô Thiên Hậu nhìn thấy thì sẽ thế nào?
Diệp Mặc bật cười nói: “Không đâu.”
Cho dù có người chụp được, thì cũng không thể phát ra ngoài.
Nàng dán lại gần, nhỏ giọng nói: “Sao anh có thể xác định được?”
Lúc này, trên chiếc xe phía sau, Tạ Diệu Quang bước xuống xe, ngước mắt lên quan sát một phen, lúc này anh ta đã sững sờ khi nhìn thấy Đường tiểu thư mặc bộ lễ phục này, nhưng bây giờ nhìn lại, vẫn khó tránh khỏi cảm thấy hơi thất thần.
Qua đẹp!
Bình thường mặc âu phục nhiều như vậy làm gì!
Ai! Không thể nghĩ nữa!
Anh ta bỗng nhiên rùng mình một cái, rồi thu hồi ánh mắt.
Loại phụ nữ này, không phải thứ anh ta chạm vào được, quá khủng bố!