“Người anh em, chúng ta đi thôi!”
Tạ Diệu Quang sửa sang lại kiểu tóc, cười sang sảng rồi dẫn đầu đi vào trong cửa, khi đến cửa vào, anh ta lấy một tấm thiệp mời ra, sau đó lại thì thầm vài tiếng với nhân viên phục vụ, rồi mới vẫy tay, dẫn hai người Diệp Mặc vào bên trong.
Tạ Diệu Quang vừa đi vừa vỗ vai Diệp Mặc, cười đắc ý nói: “Vì hơi chính thức cho nên phải cần thiệp mời, nhưng anh là anh em của tôi, kiếm hai chỗ vẫn quá đơn giản, yên tâm, hai người đã có tên trong danh sách rồi.”
Con người của anh ta không có bản lĩnh gì lớn, nhưng rất am hiểu kết quan bạn bè và bấu víu quan hệ, nhưng vẫn không dễ để nhét hai vị trí vào loại dạ tiệc như thế này.
Đương nhiên, nhét vào thì nhét vào được, nhưng chỗ ngồi sẽ chẳng ra sao cả, có thể nói là vị trí kém nhất, đường đường là thủ phủ của Hoa quốc, một nhân vật trâu bò đến mức cha anh ta cũng phải nể mặt, nhưng đến chỗ này lại phải ngồi ở vị trí kém nhất, thật sự là quá mất mặt!
Đến khi đó, người anh em này đừng tức giận đến mức phất tay áo bỏ đi là được, như vậy thì càng mất mặt hơn, chờ lên tin tức thì sẽ trở thành trò cười.
Tạ Diệu Quang càng nghĩ càng đắc ý, anh ta đã có chút không kịp chờ đợi mà muốn nhìn thấy dáng vẻ khó xử của tên này, càng khó xử thì anh ta càng vui vẻ.
Đi dọc theo hành lang, liền đi vào phòng khách chính bên trong cổ bảo, trong này cực kỳ rộng rãi, nội thất cổ điện mà xa hoa, ở giữa có hai hàng bàn dài đặt song song, ở đầu kia của đại sảnh còn có một chiếc bàn dài đặt ngang.
Rất rõ ràng, cái bàn này là dành cho những vị khách mời quan trọng, hai bàn dài đặt song song là dành cho khách khứa bình thường.
Trên bàn đã có các bộ đồ ăn trang trọng và sinh đẹp, còn được trang trí bởi những ngọn nến và hoa tươi, tất cả đều được thiết kế theo phong cách dạ tiệc châu âu.
Trong sảnh đã có không ít người, phần lớn đều đang tụ tập tốp năm tốp ba để trò chuyện, nhìn kỹ một chút thì người da trắng chiếm đa số.
Khi ba người đi vào, có không ít ánh mắt nhìn về phía bọn họ.
Có mấy người hiện lên vẻ kinh ngạc, hiển nhiên là nhận ra người đến.
“Người kia là. . . ông chủ của Thần Châu!” Một người nam tử tóc vàng hơn 40 tuổi đi qua, cười cởi mở nói: “Hạnh ngộ.”
“Tôi là Kevin, làm đầu tư mạo hiểm, đây là danh thiếp của tôi!” Anh ta nắm tay xong, liền đưa một tấm danh thiếp qua.
Vị tỷ phú trẻ tuổi này cũng tương đối nổi tiếng ở Phố Wall, có rất nhiều công ty coi trọng nhà Thân Châu kia, nó chính là xí nghiệp dược có giá trị thị trường lớn nhất toàn cầu.
Ngoại trừ Thần Châu, vị này còn có rất nhiều tài sản, tài phú cực kỳ kinh người.
Anh ta là người làm tài chính, nhìn thấy vị này thì tất nhiên muốn làm quen một chút, trở thành bạn bè thì càng tốt.
Nam tử tóc vàng trò chuyện một lát, rồi kinh ngạc hỏi: “Diệp tiên sinh, anh cũng học ở Harvard à? Là khóa bao nhiêu? Học ngành nào? Sao tôi chưa từng nghe nói đến?”
Diệp Mặc lắc đầu: “Harvard? Không phải!”
Người kia lại nghi ngờ hỏi: “A? Không phải sao?”
Tạ Diệu Quang vội vàng nói: “Là tôi mời anh ấy đến.”
“A!” Nam tử tóc vàng bừng tỉnh, gật đầu một cái, lại trò chuyện thêm một lát, sau đó mới cáo từ rời đi, anh ta cũng không có gì để nói với vị này, chỉ muốn làm quen một chút mà thôi.
Huống hồ, vị này cũng quá trẻ tuổi, chỉ mới 24 25 tuổi, anh ta không quen giao lưu với người trẻ tuổi như vậy.
Tạ Diệu Quang thấy người này đi thì âm thầm bật cười.
Người này cũng chỉ khách sáo một chút rồi rời đi luôn, chắc chắn người anh em Diệp sẽ không thích ứng với loại chuyện này!
Dù sao người trong nước đều vây quanh tên này, dù người lớn hơn mấy chục tuổi cũng phải nhiệt tình như thường.
Hiện giờ đến đây lại không có ai nhiệt tình như vậy nữa.
Không thấy người trừ Kevin ra, thì không có ai đến đây chào hỏi sao, nói không chừng quá nửa người ở đây đều không nhận ra tên này.
Tạ Diệu Quang âm thầm cười nhạo một phen, lại quay đầu ra, muốn nhìn thấy sắc mặt đặc sắc của người anh em DIệp này.
Người anh em này thành danh khi còn nhỏ tuổi, còn trẻ như vậy mà đã trở thành thủ phủ của Hoa quốc, nhất định ra rất kiêu ngạo, giờ lại bị lạnh nhạt như vậy, chắc chắn là sẽ rất khó chịu.
Nhưng khi Tạ Diệu Quang liếc mắt nhìn qua gương mặt kia, lại không nhìn thấy một chút khó chịu hay không vui nào, nó vẫn bình thản như thường.
Phản ứng này cũng làm cho Tạ Diệu Quang ngây ngẩn cả người.
Anh ta âm thầm hừ một tiếng, lại mỉm cười, rồi gọi người đi về phía mấy cái bàn dài kia, nhìn hai bên một chút, lại chỉ về phía cuối cùng ở cái bàn bên trái: “Người anh em, đây là vị trí của chúng ta, chỗ này là của tôi, kia là của anh và Đường tiểu thư.”
Anh ta chỉ vào hai vị trí ở cuối cùng của chiếc bàn dài, lại còn là hai vị trí đối diện nhau.
Anh ta nói xong thì lại đắc ý, vị trí này còn không phải sẽ làm tên này tức điên lên sao, anh ta không tin tên này còn có thể duy trì bình tĩnh.