Tạ Diệu Quang ngẩng đầu lên, nhìn qua bên kia lần nữa.
Nhưng ngay sau đó, anh ta vẫn phải thất vọng, gương mặt anh tuấn đến mức khiến anh ta phải ghen tỵ kia, vẫn không có chút gợn sóng nào, vẫn bình thản như cũ.
Thậm chí, Đường đại mỹ nữ ở bên cạnh còn cười tủm tỉm, giống như là hoàn toàn không cảm thấy bị xúc phạm vậy.
Tạ Diệu Quang ngây ngẩn cả người, chỉ cảm thấy rất khó tin.
Đã như vậy rồi mà tên này còn không tức giận? Thần kinh tên này thô như vậy sao? Hay là tên này không quan tâm mặt mũi chút nào? Nhưng mà chuyện này là không thể!
Nếu như mình có địa vị và tài phú như vậy, chắc chắn là lỗ mũi phải vểnh lên trời mới đúng.
Tạ Diệu Quang nhìn một lúc, khuôn mặt nhịn không được mà co quắp vài cái, anh ta có một loại xúc động muốn hộc máu.
Anh ta tốn nhiều tâm tư như vậy, chỉ là muốn cho tên này gặp khó xử, nhưng kết quả là người ta chẳng có cảm giác gì cả, một quyền này của anh ta, hoàn toàn đánh vào không trung rồi.
Loại cảm giác này khiến cho toàn thân Tạ Diệu Quang rất khó chịu.
Đậu xanh!
Anh ta càng khó chịu hơn khi nhìn thấy tên này và Đường đại mỹ nữ thảo luyện bộ đồ ăn, nội thất và trang trí ở trong này, thậm chí hai người còn cười hì hì, anh ta chỉ cảm thấy ngực bị đè nén, suýt nữa thì không thở nổi.
Tạ Diệu Quang quay người qua chỗ khác, hít thở sâu vài lượt, lúc này mới cảm thấy tốt hơn, chỉ là khuôn mặt đã có vài phần xanh xám.
Diệp Mặc nghiên cứu bộ đồ ăn một lúc, quay người liếc mắt nhìn khuôn mặt xanh xám kia, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Tạ thiếu, anh sao thế?”
“Không . . . không có gì!”
Tạ Diệu Quang vội vàng lắc đầu, miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười: “Tôi chỉ cảm thấy vị trí này hơi kém, là vị trí sau cùng, cũng là vị trí kém nhất.”
Tạ Diệu Quang cảm thấy, tên này không hiểu ý nghĩa của số ghế này, cho nên phải nhắc nhở một chút.
“Kém cỏi nhất? Vậy cũng không có vấn đề gì mà!” Diệp Mặc cười nói: “Có quan hệ gì sao?”
Tạ Diệu Quang nghe xong lại há mồm, nhưng không biết nên trả lời thế nào cho phải.
Như vậy mà còn không quan hệ?
Thần kinh của tên này thật sự là quá thô!
Tạ Diệu Quang cân nhắc một chút, lại tiếp tục khuyên nhủ: “Người anh em, anh. . . anh không cảm thấy không thích hợp sao? Vị trí này không phù hợp với thân phận của anh! Anh nghĩ một chút mà xem, tốt xấu gì thì anh cũng là một thủ phủ nha.”
Diệp Mặc cười nói: “Có cái gì mà không phù hợp, nhập gia tùy tục thôi! Đi ra bên ngoài, nào cần chú ý nhiều như vậy làm gì.”
Tạ Diệu Quang há hốc miệng, ngây người một lúc lâu, rồi bỗng nhiên không nói gì nữa.
Hóa ra là mình toi công bận rộn à!
Diệp Mặc nhìn thấy đã có người ngồi xuống, cũng hỏi một câu: “Có thể ngồi rồi à!”
“Ừm.” Tạ Diệu Quang gật đầu.
Anh ta cũng ngồi xuống theo, nhưng làm thế nào cũng không vui vẻ nổi, toàn thân đều khó chịu, thậm chí còn không muốn ở lại chỗ này nữa.
“Jack!”
Đột nhiên có người gọi tên tiếng Anh của Tạ Diệu Quang, anh ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái châu Á khoảng 30 tuổi đang kéo tay một người da trắng, hai người đi vào từ cửa rồi trực tiếp đi qua bên này.
Dáng người cô gái này không cao, chỉ hơn 1m6, mặc một bộ lễ phục màu đỏ, dáng người hơi cồng kềnh, tướng mạo bình thường, hai mắt có vẻ hơi bé, còn đeo một cái kính đen rất dày.
Chắc hẳn là do vấn đề trang điểm, nên đôi mắt kia càng lộ vẻ hẹp dài và nhỏ bé hơn.
Người này vẫy tay rồi đi tới.
“Vị này là. . .?”
Tiếp đó, cô ta chú ý đến người thanh niên bên cạnh Tạ Diệu Quang, nhìn kỹ hơn thì không khỏi giật mình, nhỏ giọng kêu lên một tiếng: “Tôi không nhìn nhầm chứ? Đây là. . .”
“Đúng thế.” Tạ Diệu Quang đứng dậy: “Cô không nhìn nhầm đâu, vị này chính là Diệp thủ phủ của Hoa quốc.”
Cô gái châu Á đi đến, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc: “Tại sao anh ta lại đến đây? Anh ta cũng là. . .?”
Toàn bộ quá trình, cô ta đều nói tiếng Anh.
Tạ Diệu Quang khoát tay chặn lại, cười nói: “Đương nhiên không phải, là do tôi mời đến, người anh em này không đi du học, làm sao có thể học Harvard được!”
“Ra là vậy. . .”
Ánh mắt của cô gái châu Á lóe lên một tia khinh miệt.
Xem ra vị thủ phủ đại danh đỉnh đỉnh này cũng không có trình độ gì! Du học mà còn không đi, tuổi tác mới chỉ 24 25, vừa nhìn đã thấy là có trình độ không cao rồi.
So sánh ra, người này hoàn toàn không thể so sánh với đám người bọn họ được.
Có điều, ai bảo người ta có gia thế tốt, tuổi còn trẻ đã trở thành thủ phủ, nhiều tiền đến mức dọa người, vẫn phải khách khí một chút.
Mà dáng vẻ của rất đẹp trai, chỉ là cô ta không có cảm giác với người da màu, mà cô ta cũng không nhìn trúng cái trình độ văn hóa này, dù vị này có nhiều tiền hơn nữa, thì cô ta cũng không để vào mắt.
“Diệp tiên sinh!”
Trên mặt cô ta nở nụ cười khách sáo, lên tiếng chào hỏi, rồi đảo mắt nhìn qua bên đối diện, cô ta lại sửng sốt khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp như đến khó tin kia.
Cô ta nheo mắt lại, lòng đố kỵ bỗng nhiên cháy hừng hực.
Lớn lên xinh đẹp như vậy, lại còn ăn mặc như vậy, vừa nhìn đã biết là không phải mặt hàng tốt.