Lý Ái Mai cau mày, không che giấu vẻ chán ghét của mình, thậm chí còn nhìn chằm chằm vào bên đó.
Tạ Diệu Quang chỉ vào hai người, giới thiệu cho Diệp Mặc: “Người anh em, vị này là Lý Ái Mai, học trên tôi mấy khóa, vị này là chồng của cô ấy, cũng tốt nghiệp từ Harvard, hai người họ đều mở công ty riêng.”
Lý Ái Mai ở bên cạnh nghe thấy thế thì không khỏi cau mày, rất là không vui mà nói với giọng the thé: “Nói tiếng Hoa làm gì? Ra nước ngoài thì phải nói tiếng nước ngoài, ở chỗ này đương nhiên phải nói tiếng Anh.”
“Đã rất nhiều năm rồi tôi không nói tiếng Hoa, đã quên hết rồi, không biết nói, cũng không phải là Diệp tiên sinh không hiểu tiếng Anh, đúng không?”
“Còn nữa, gọi tôi là Amy, đây mới là tên của tôi!”
Lý Ái Mai nói xong thì liếc mắt nhìn về phía Diệp Mặc một chút.
Diệp Mặc hơi cau mày lại.
Tạ Diệu Quang cũng giật mình, nụ cười trên mặt đã cứng đờ, thái độ của vị này cũng hơi quá rồi đấy!
Không phải nói vài câu thôi sao! Có cần thiết phải như vậy không!
Tạ Diệu Quang cũng không quan tâm Diệp Mặc thế nào, nhưng hình như tiếng Anh của Đường tiểu thư không tốt lắm, anh ta phải chiếu cố cô ấy nữa!’
Tạ Diệu Quang khó xử nói: “Nhưng Đường tiểu thư cô ấy. . .”
“Cô ta không biết? Không thể nào! Còn có người không biết nói tiếng Anh sao? Cô ta bị mù chữ à? Ai ui! Hôm nay thật sự là được mở rộng tầm mắt, thì ra trên thế giới này còn có người không biết tiếng Anh, vậy cô ta đến chỗ này làm gì?”
Lý Ái Mai lại gân giọng lên nói, gương mặt cô ta tràn đầy kiêu căng, giọng nói tràn đầy giễu vợt và mỉa mai.
Cô ta lại nhìn về phía Tạ Diệu Quang: “Người này là do anh mời đến à? Anh vẫn luôn thích mấy cái bình hoa này nhỉ, phụ nữ. . . không thể chỉ nhìn dung mạo.”
Tạ Diệu Quang vội vàng nói: “Cô ấy là. . . người anh em Diệp. . .”
Khóe miệng Lý Ái Mai cong lên, cười khẩy nói: “Ra là vậy! Chẳng trách được!”
Hai cái bình hoa, rất hợp đấy!
Diệp Mặc nheo mắt nhìn người phụ nữ chanh chua và cay nghiệt này, sắc mặt hắn từ từ trầm xuống, sắc mặt Đường Nguyệt Dao ở đối diện cũng đã hơi khó coi.
Lý Ái Mai giống như là không phản hiện ra, cũng có thể là không quan tâm, cô ta vẫn cứ kiêu ngạo như vậy.
Lý Ái Mai thấy chỗ ngồi của mình lại ở bên cạnh người phụ nữ kia, liền lộ ra vài phần chán ghét, sau đó mới kéo chồng mình đi qua.
Lý Ái Mai ra vẻ ưu nhã, kéo ghế ra rồi chậm rãi ngồi xuống, chỉ là động tác của cô ta quá ra vẻ, cộng thêm dung mạo không dễ nhìn, cho nên có hơi khiến cho người ta thấy buồn nôn.
Cô ta chỉnh sửa lại quần áo, rồi sửa sang bộ đồ ăn ở trước người, ánh mắt liếc qua những đường cong hình chữ S kia, vẻ đố kỵ trong mắt đã sắp phun ra ngoài.
Lý Ái Mai cúi đầu mắng: “Ăn mặc như vậy, thật là không biết xấu hổ.”
Nhưng váy của cô ta còn thấp hơn, còn lộ hơn, chỉ là dáng người béo phệ cồng kềnh, cho nên không ai để ý đến thân hình của cô ta.
Lý Ái Mai lại liếc mắt nhìn qua mấy món trang sức sáng chói kia, trong lòng lại ê ẩm: “Lại còn đeo ngọc nữa! Giả đúng không! Thời đại này còn ai đeo ngọc nữa!”
Cũng không phải cô ta cho rằng đây là đồ giả, người đàn ông của người ta là thủ phủ, có tài sản hơn 200 tỷ đô la, mua vài món châu báu trang sức là quá đơn giản, cô ta chỉ ghen ghét mà thôi.
Khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo kia nhìn mình, cô ta lại hừ một tiếng: “Ui! Còn nghe hiểu vài câu à, cũng không hoàn toàn mù chữ nhỉ!”
Đường Nguyệt Dao nheo mắt nhìn qua, nàng thấy rất chán ghét người này, nhưng cũng lười mở miệng, nói nhảm với loại người này, quả thực là lãng phí sinh mệnh.
Đúng là nàng chưa từng đi học, nhưng mà nàng vẫn biết tiếng Anh, dù sao nàng đã sinh sống ở đây không ít năm, mà tiếng Anh cũng không phải thứ gì quá cao siêu đến mức nàng không học được.
Nàng cười nhạo một tiếng, rồi thu hồi ánh mắt, không thèm để ý nữa.
“Dạo này thế nào rồi? Vẫn tốt chứ?”
Lý Ái Mai liếc mắt, lộ ra khuôn mặt tươi cười, nhìn về phía Tạ Diệu Quang ở đối diện, dù sao đây cũng là người tốt nghiệp từ Harvard, là cùng một loại người với cô ta.
Không giống như Diệp thủ phủ và người phụ nữ kia, bọn họ là cô ta là người ở hai thế giới khác nhau.
Tạ Diệu Quang mỉm cười: “Cũng tạm được.”
“Tôi thấy sắc mặt anh không tốt lắm, còn tưởng có chuyện gì, dạo này tôi cũng rất tốt, công ty của tôi và Mike sắp thành công rồi, vừa mới bàn một khoản đầu tư hơn 200 triệu đô la xong.”
“200 triệu đô la đấy! Chỉ cần có tài chính, công ty sẽ có thể khuếch trương với quy mô lớn, cuối năm này là có thể có cơ hội lên sàn, chờ công ty lên sàn thì chúng tôi sẽ trở thành tỷ phú.”
Lý Ái Mai càng nói càng hớn hở, còn khua chân múa tay, dáng vẻ cực kỳ đắc ý và hưng phấn.
“Anh có muốn đầu tư một chút không? Yên tâm, tiền đồ của công ty này rất tươi sáng, anh có thể ném vài chục triệu, chờ công ty lên sàn là có thể kiếm được một mớ.”
Cô ta lại nói: “Anh còn chưa tin thực lực của tôi sao? Yên tâm, chắc chắn là có thể lên sàn.”