Tạ Diệu Quang mỉm cười khách sao, từ chối: “Chuyện này. . . tôi phải suy nghĩ một chút, đầu tư là phải thận trọng, tôi cần tìm hiểu một chút đã, bằng không. . . nếu như thua lỗ thì cha tôi sẽ không tha cho tôi đâu.”
Con người của anh ta chỉ thích chơi, cho nên cũng không quan tâm mấy vấn đề đầu tư này lắm.
Lý Ái Mai cười nói: “Được! Đúng là cần phải tìm hiểu một chút! Hai ngày nữa, nếu như anh rảnh rỗi thì có thể đến công ty của chúng tôi, tôi sẽ giới thiệu cho anh biết, công ty OH của chúng tôi chính là một nền tảng điều trị đang rất hot trên internet bây giờ, điều trị từ xa, anh có thể tìm hiểu một chút, thứ này đang khá hot.”
Diệp Mặc ở bên cạnh hơi chớp mặt: “Điều trị internet?”
“Đúng vậy! Anh hiểu không? Lý Ái Mai nhìn qua, trong mắt lóe lên một tia khinh miệt.
Đây là một lĩnh vực rất hot trong khoảng thời gian này, có rất nhiều công ty làm thư này, có điều, chắc hẳn vị này không hiểu rõ lắm, dù sao bên phía Hoa quốc cũng không có thứ này.
Công ty bên phía Hoa quốc toàn copy sao chép mô thức thương nghiệp đã thành thục ở bên này về, hoàn toàn là ăn cắp thành quả.
Mà trình độ của người này không cao, cho nên có thể hiểu mấy thứ này sao?
Nhà Thần Châu kia được tâng bốc rất lợi hại, bây giờ đang bán một loại thuốc được tâng bốc lên thành ‘thần dược’, nói là có thể trì hoãn sự già yếu, nhưng có quỷ mới biết là có thật hay không.
Ít nhất thì cô ta cũng không quá tin.
Kỹ thuật y dược của Hoa quốc, làm sao có thể vượt qua bên này được, nên này không có đột phá, bên kia làm sao có thể nghiên cứu ra được?
Đây không phải là trò cười sao!
Xí nghiệp dược có giá trị thị trường cao nhất thế giới, tám phần là được tâng bốc đi lên, loại công ty rác rưởi này, chỉ có thể nổi một thời gian, qua thời gian này là sẽ xong đời.
Còn nhà Đông Đằng kia, nói là nghiên cứu ra kỹ thuật pin đời tiếp theo, còn nói muốn dẫn đến một cuộc cách mạng pin, chém gió kinh thật.
Khoa học kỹ thuật của Hoa quốc lợi hại như vậy từ bao giờ?
“Đã nghe nói qua, cũng hiểu một chút, OH đúng không!”
Diệp Mặc mỉm cười, hắn đã nhớ kỹ cái tên này rồi.
Lý Ái Mai cười đắc ý nói: “Không sai, anh phải nhớ kỹ cái tên này, qua vài năm nữa, cái tên này sẽ có thể truyền khắp thế giới!”
“Vậy sao? Lợi hại!” Diệp Mặc vẫn mỉm cười như cũ.
Lý Ái Mai ở đối diện lại có hơi không vui, giọng điệu của vị DIệp thủ phủ này rất qua loa, là xem thường mình sao? Cảm thấy mình đang chém gió sao?
Ôi! Tên này có tư cách gì mà xem thường mình!
Không thấy bọn họ đều ngồi cùng một chỗ sao, chứng minh địa vị của bọn họ cũng như nhau mà thôi, giả vờ giả vỉ cái gì chứ!
Đây cũng không phải Hoa quốc, nào có ai thèm để ý đến tên này.
Cô ta lại âm thầm mắng vài câu.
Diệp Mặc lại hỏi: “Lý tiểu thư, cô là người Hoa quốc sao?”
“Người Hoa quốc cái gì? Anh thấy tôi rất giống à?” Lý Ái Mai nhất thời kích động, dáng vẻ như đang phải chịu nhục nhã vậy: “Sao tôi có thể là người Hoa quốc được, đã không phải từ lâu rồi, tôi đã kết hôn từ trước khi tốt nghiệp đại học rồi.”
Lý Ái Mai nói xong còn lộ ra vài phần đắc ý và khoe khoang, giống như là từ bỏ quốc tịch Hoa quốc là một chuyện rất đáng kiêu ngạo vậy, đáy mắt còn hiện lên vài phần cảm giác ưu việt.
“Như vậy à!” Diệp Mặc gật đầu, cười nói: “Vậy là tốt rồi!”
Lý Ái Mai cau mày, cô ta cũng không hiểu Diệp Mặc có ý gì?
Thôi quên đi, mặc kệ!
Cũng chỉ gặp mặt một lần mà thôi, sau này sẽ không dính dáng gì, nên không cần phải để ý, mà cũng không cần thiết để ý, bởi vì chẳng mấy chốc mình cũng sẽ trở thành tỷ phú.
Tạ Diệu Quang ở bên cạnh không nói gì, mà chỉ nhìn hai bên một chút, nội tâm lại cực kỳ vui vẻ.
Đây chính là hiệu quả mà mình muốn.
Vị Lý Ái Mai này không để tên này vào mắt, tên này nhất định sẽ rất tức giận!
Thế nhưng mà, tức giận lại có lợi ích gì đây?
Đây cũng không phải là Hoa quốc, tức giận cũng không có tác dụng gì!
Nếu như tức đến hỏng người, vậy thì càng tốt hơn!
Nếu như không phải sợ tên này phát hiện, anh ta đã muốn bật cười thành tiếng rồi.
Một lúc sau, Tạ Diệu Quang lại liếc mắt nhìn qua, thấy tên kia không lên tiếng, mà chỉ cầm điện thoại di động, chắc là đang trò chuyện với ai đó, anh ta liền cười thầm.
“Người anh em Diệp, Đường tiểu thư, hai người cứ ngồi đi nhé, tôi đi gặp vài người bạn.” Tạ Diệu Quang nhịn không được, lại sợ mình cười ra tiếng, cho nên mượn cớ đi tìm bạn để đứng dậy, đi qua bên kia của đại sảnh.
Sau khi đi được một đoạn, anh ta quay đầu nhìn xem, lúc này mới yên tâm, bật cười thành tiếng.
“Ha ha! Người anh em này. . .”
Tạ Diệu Quang vừa cười vừa đi đến phía sau cây cột ở hành lang, một lúc sau mới quay trở lại.