Lý Ái Mai nhìn thấy Tạ Diệu Quang trở về chỗ ngồi, trò chuyện với chồng mình, còn nói muốn mời khách đi chơi, cô ta nhất thời chen miệng vào: “Mike nhà tôi là một người đàn ông cực kỳ tốt, chưa bao giờ trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, ngoại từ làm việc ra thì chính là chăm sóc gia đình, anh đừng dạy hư anh ấy.”
Lý Ái Mai cũng biết Tạ Diệu Quang là người như thế nào, hoàn toàn là hoa hoa công tử, chỉ thích chơi gái, đổi phụ nữ còn nhanh hơn thay áo, mặc dù Tạ Diệu Quang cũng là Hoa kiều, không phải người Hoa quốc, nhưng lại có tất cả thói hư tật xấu của người trong nước.
Lý Ái Mai nhướn mày, nói với giọng khoe khoang: “Mike rất chung thủy trong tình cảm, lại phong độ, lại lãng mạn và quan tâm, hoàn toàn khác với những người khác.”
Ánh mắt cô ta liếc nhìn Tạ Diệu Quang, khi liếc nhìn qua bên kia thì lộ ra vài phần khinh miệt.
Đám người trong nước làm sao có thể so sánh với người bên này được, vừa thấp kém vừa phong kiến, lại còn không biết lãng mạn, kẻ có tiền cũng không ngoại lệ.
Trước đó không lâu, chuyện trăng hoa của ông chủ lớn Lưu kia đã xôn xao toàn thế giới! Rõ ràng là trong nhà có một người vợ xinh đẹp hiền thục, còn đi ra ngoài ăn vụng.
Bởi vậy cũng có thể thấy được tố chất của những người này.
“Tôi và Mike chính là tình yêu đích thực! Cả hai đều rất chung thủy với nhau!” Lý Ái Mai dán vào người chồng ở bên cạnh, mặt mũi tràn đầy vẻ ngọt ngào.
Chồng cô ta cũng rất phối hợp, hiện ra dáng vẻ ân ái như keo như sơn.
“Ha ha!”
Tạ Diệu Quang chỉ cười chứ không nói cái gì.
Diệp Mặc ở một bên đột ngột lên tiếng: “Vậy sao?”
Sắc mặt Lý Ái Mai cứng đờ, rồi lập tức trầm xuống.
Tên này có ý gì?
Giọng điệu này là không tin tình yêu của mình và Mike sao? Hay là không tin chuyện Mike rất chung thủy với mình?
Ôi! Đám đàn ông này chính là như vậy, bản thân mình không tốt, lại cảm thấy toàn bộ đàn ông trên thế giới này đều như mình.
Lý Ái Mai cau mày, híp đôi mắt nhỏ xíu kia lại, trong mắt viết đầy căm ghét.
Tên này thật sự là không cần mặt mũi, không phải người của Harvard mà cũng dám ngồi ở chỗ này, không ngại mất mặt sao? Tạ Diệu Quang cũng thật là, mời người này đến đây làm gì?
Bữa dạ tiệc này hôm nay, coi như là họp hội bạn học, người tham gia đều là tinh anh đỉnh cấp của nhân loại, còn tên này tính là cái gì? Chỉ có chút tiền bẩn mà thôi!
“Anh không biết nói chuyện thì có thể ngậm miệng!” Lý Ái Mai lại mắng một tiếng, sau đó nhìn về phía Tạ Diệu Quang: “Anh cũng thật là, mời tên này đến làm gì? Tên này có tư cách ngồi ở đây sao?”
Tạ Diệu Quang sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng trong lòng lại đang cười thầm.
Anh ta còn đang ước hai người làm ầm ĩ lên đây, càng to càng tốt.
Tạ Diệu Quang giả vờ lên tiếng hòa giải: “Ai! Đều là bạn bè cả! Cô cũng đừng tức giận, mà có thể là do cô hiểu lầm thôi, người anh em DIệp không có ý đó đâu.”
Diệp Mặc nhún nhún vai, cười nghiền ngẫm nói: “Tôi chính là có ý đó.”
Tạ Diệu Quang sửng sốt một chút, quay đầu nhìn qua một cái, lại không ngờ người anh em này lại không khách khí như vậy. Mà cũng đúng, người ta có thân phận gì, cần phải khách khí sao!
“Anh. . .”
Lý Ái Mai ngẩn ngơ, tức giận đến mức mặt xanh mét, toàn thân đều run rẩy.
Cô ta cũng không phát tác, mà chỉ hít sâu, cố gắng đè ép cơn giận, thế nhưng sắc mặt lại cực kỳ âm trầm, ánh mắt tràn đầy vẻ căm hận.
Tạ Diệu Quang không nói tiếng nào, chỉ nhìn hai bên một chút, trong lòng lại cực kỳ vui vẻ.
Một lúc sau, Lý Ái Mai thở sâu, bình tĩnh đứng dậy: “Xin lỗi, không tiếp được.”
Cô ta rời khỏi ghế, vừa quay người rời đi thì sắc mặt lại âm trầm xuống lần nữa.
Họ DIệp này thật sự tưởng rằng mình đang ở Hoa quốc à, tưởng rằng ai cũng phải nể mình ba phần à, còn không nhìn xem đây là chỗ nào, đây là chỗ tên ày có thể giương oai sao?
Thật sự tưởng rằng mình không trị được sao?
Ôi! Đây là tự tìm đường chết mà!
Lý Ái Mai cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn một vòng, hai mắt cô ta bỗng nhiên sáng lên, bước nhanh về phía đó.
Trong đại sảnh, cô ta nhìn thấy vài người đang vây quanh một vị trí gần hành lang, mấy người này đang trò chuyện rất sôi nổi, tuổi tác của bọn họ tương đối lớn, khoảng tầm bốn mươi năm mươi tuổi, có người còn hơn sáu mươi tuổi.
Trong đó có ba người da trắng, một người châu Á.
Lý Ái Mai mỉm cười tiến lại gần, mở miệng cất tiếng chào hỏi một lão tiến sĩ tuổi gần 60: “Tiến sĩ Caspian (Khải Tư Tân).”
Cô ta đi đến, cắt đứt cuộc thảo luận của mấy người.
Lão tiến sĩ quay người nhìn lại, mỉm cười lễ phép rồi đáp lại một câu: “Xin chào.”
Lý Ái Mai nhiệt tình nói: “Tôi là Amy, trước đó đã từng được gặp tiến sĩ, còn từng bắt chuyện với ngài, ngài quên rồi sao? Tôi vẫn luôn rất ngưỡng mộ tiến sĩ.”
Đầu tiên là tâng bốc một trận, sau đó cô ta lại đổi giọng: “Tiến sĩ, ngài là tiền bối đức cao vọng trọng, tôi có chuyện muốn nhờ ngài phân xử. . . có người rất vô lễ, mở miệng là sỉ nhục tôi và chồng của tôi. . .”