Lý Ái Mai tiếp tục nói: “Người này không phải người Harvard chúng ta, mà là do một người mời đến, không biết làm thế nào mà lại nhét được vào danh sách khách mời, chuyện này vốn không phù hợp quy định.”
“Người này còn rất thô tục và vô lễ, rất nhiều lần mở miệng sỉ nhục tôi…”
Lão tiến sĩ nghe xong thì biến sắc, tức giận nói: “Còn có loại chuyện này?”
Mấy người chung quanh nghe vậy đều lộ ra vẻ tức giận.
Một người ngoài mà dám công khai xâm nhập dạ tiệc, hơn nữa lại còn dám gây sự.
Một người trong đó đã không kịp chờ đợi, hỏi: “Chỗ nào? Người nào mà dám to gan như vậy?”
“Ở bên kia kìa!” Lý Ái Mai âm thầm mừng rỡ, vươn tay ra chỉ chỉ: “Người này rất giàu có, là một tỷ phú của Hoa quốc, nhưng tố chất lại không tốt lắm, tôi là một phụ nữ, không thể làm gì anh ta, chỉ có thể nhờ tiến sĩ ngài giúp đỡ.”
Lão tiến sĩ cau mày: “Tỷ phú của Hoa quốc?”
Cũng không phải ông xem thường người Hoa quốc, mà nghe vị nữ sĩ này miêu tả, thì người này rõ ràng là một nhà giàu mới nổi, có tiền nhưng không có tố chất, thô bỉ vô lễ, ông ghét nhất là loại người này.
“Tiến sĩ, ngài xem. . .” Lý Ái Mai lại nói: “Có phải nên đuổi loại người này ra ngoài hay ko?"
“Đúng!” Lão tiến sĩ chậm rãi gật đầu, tán thưởng một câu: “Đúng là nên đuổi ra ngoài, vốn không nên cho loại người này vào mới đúng! Dẫn chúng tôi qua đó đi.”
“Bên này!”
Lý Ái Mai vội vàng dẫn đường, cô ta nhìn bóng người ở phía xa xa kia thì lại cười lạnh một tiếng, chỉ cảm thấy cực kỳ khoái trá khi sắp sửa được báo thù.
Thủ phủ Hoa quốc cái gì, ở đây sẽ không có ai nuông chiều đâu!
Chờ đến khi tên này bị đuổi ra thì sẽ mất mặt đến cỡ nào chứ, chỉ sợ tên này vẫn chưa được trải nghiệm loại cảm giác này! Đáng đời! Nếu như lên tin tức thì sẽ mất mặt với toàn thế giới luôn!
Đường đường là thủ phủ của Hoa quốc, lại đến cọ một bữa dạ tiệc rồi bị đuổi ra khỏi cửa, chậc chậc! Quá mất mặt! Chỉ sợ đám người trong nước cũng cảm thấy nhục nhã thay cho tên này!
Lý Ái Mai lại bắt đầu tính toán, xem xem làm thế nào để cho truyền thông biết chuyện này, rồi truyền khắp thế giới, để cho thanh danh của tên này mất hết.
Khi đến gần, Lý Ái Mai giơ ngón tay lên, nhướn mày lên, lộ ra nụ cười dương dương đắc ý: “Chính là anh ta!”
Lý Ái Mai cất cao giọng, nói rất to: “Chính là anh ta đã sỉ nhục tôi!”
Ngay sau đó, tiếng người ồn ào đã biến mất, bốn phía đều tĩnh lặng, mọi người đang nói chuyện đều dồn dập nhìn về bên này, trên mặt viết đầy kinh ngạc.
Tạ Diệu Quang nghiêng đầu nhìn qua liền sửng sốt một chút, tiếp đó sắc mặt anh ta liền trở nên cổ quái.
Lý Ái Mai thật sự là quá trâu bò!
Lần này, họ Diệp này xong đời rồi, mấy người ở phía sau kia đều là những đại lão tiếng tăm lừng lẫy, là những tiền bối đức cao vọng trọng, chỉ cần một người đã là nhân vật danh chấn thế giới rồi.
Mà vị tiến sĩ Caspian lớn tuổi nhất với mái tóc trắng kia, chính là đại lão trong giới vật lý học, là một trong những nhà vật lý học trâu bò nhất bây giờ.
Mấy người phía sau, có một vị là đại lão trong giới vật lý thiên văn, một vị đại lão trong ngành virus, còn có một vị trong lĩnh vực toán học.
Nhất là tiến sĩ Caspian, vị này là một người đức cao vọng trọng, có danh vọng cực cao ở trong và ngoài trường, không có ai sẽ chất vấn lời nói của vị này cả.
Nếu như vị này ra mặt thay cho Lý Ái Mai, vậy họ Diệp gặp nạn là cái chắc rồi, nếu thật sự bị đuổi ra khỏi cửa, vậy thì. . . quá tốt rồi!
Tạ Diệu Quang siết chặt nắm đấm, cảm thấy rất là kích động.
“Người kia là ai thế? Chưa từng gặp nhưng lại thấy khá quen.”
“Chuyện gì thế?”
Người ở bốn phía bắt đầu nhỏ giọng bàn luận.
Diệp Mặc nghiêng đầu qua một bên, liếc mắt nhìn qua rồi chỉ cười nhạt một tiếng: “Vậy cô nói một chút xem tôi sỉ nhục cô như thế nào? Câu nào là sỉ nhục nào?”
“Chuyện này. . .” Lý Ái Mai nhất thời nghẹn họng, sau đó lại cắn răng, căm hận nói: “Anh đừng nói dối, anh còn muốn ngụy biện à! Nếu như anh không sỉ nhục tôi, tôi sẽ đi tìm mấy vị tiến sĩ đến phân xử sao?”
“Anh thậm chí còn không phải người của Harvard, không có thư mời, mà là đi cửa sau vào, là người này đã tìm quan hệ để đưa anh vào trong, chuyện này có phải thật hay không?”
Diệp Mặc cười khẽ: “Chuyện này thì đúng là thật, có điều có quan hệ gì đến tôi đâu, anh ta mời tôi đến, thì tôi đến thôi!”
Diệp Mặc vừa nói xong, bốn phía nhất thời xôn xao ồn ào.
Không ít người đều lộ ra vẻ địch ý và chán ghét.
Đây là một buổi họp hội bạn học, làm sao có thể để một người ngoài trà trộn vào trong, như vậy thì còn thể thống gì!
Lúc này, chuyện Diệp Mặc có sỉ nhục Lý Ái Mai không đã không còn quan trọng nữa, nhìn tuổi tác và thái độ ngông cuồng, phách lối và không thèm để ý của người này, tất cả bọn họ đều khuynh hướng về Lý Ái Mai.
“Hình như người này là một tỷ phú của Hoa quốc, nghe nói rất giàu có. . .”
“Giàu có? Giàu có thì làm sao? Giàu có thì có thể đi vào đây à?”
Có người đã nhận ra Diệp Mặc, lại tạo thành một trận xôn xao.