Huyên náo một lúc, mọi người đều hiểu là đang có chuyện gì, một vị tỷ phú của Hoa quốc tìm quan hệ để trà trộn vào đây, chắc là vì muốn khoe khoang.
Mà mặc dù người này có tiền, nhưng tố chất cực kém, mở miệng sỉ nhục vị nữ sĩ kia, cho nên vị nữ sĩ kia đã mời mấy vị tiến sĩ đến phân xử đúng sai.
“Nhìn đi, anh cũng thừa nhận rồi, anh căn bản không có tư cách ngồi ở chỗ này, đừng tưởng rằng có chút tiền thì cảm thấy mình ghê gớm.”
Lý Ái Mai cười lạnh, giọng đầy mỉa mai: “Bất cứ ai ở nơi này đều mạnh hơn anh, thông minh hơn anh gấp trăm lần! Anh ngồi ở đây mà không cảm thấy ngại à!”
Nói rất hay!
Tạ Diệu Quang ở bên cạnh đã hưng phấn đến mức mặt mũi đỏ bừng.
Lý Ái Mai thật sự là đã nói ra lời trong lòng của anh ta! Quá sung sướng!
Tên họ Diệp này có gì lợi hại chứ, không phải là đẹp trai hơn mình một chút, may mắn hơn mình một chút, tiếp đó là có chút tài nghệ vớ vẩn thôi sao, còn lại thì chẳng có gì cả.
Tạ Diệu Quang mình đường đường là một sinh viên tốt nghiệp từ Harvard, trình độ không hơn tên họ Diệp này sao!
Diệp Mặc vẫn ngồi thản nhiên như không, hắn chỉ cười nhạo một tiếng: “Không phải chỉ là Harvard sao? Tôi có gì mà phải ngại chứ, những người đang ngồi đây đã từng làm ra công hiến kiệt xuất gì? Lại có mấy người có bản lĩnh thật sự?”
“Còn cô thì sao? Cô đã làm cái gì? Đã từng cống hiến gì cho nhân loại chưa? Tốt xấu gì cô cũng tốt nghiệp từ Harvard, còn tự xưng là tinh anh, không làm chút cống hiến thì không thấy ngại à?”
Diệp Mặc nói xong lại liếc mắt nhìn qua, trong mắt lộ ra vài phần trêu tức.
“Anh. . .” Lý Ái Mai lại nghẹn họng, mặt đỏ lên, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tên này cũng quá phách lối rồi! Lại còn dám xem thường Harvard của bọn họ! Tên này. . . lấy can đảm ở đâu ra vậy?
Bốn phía lại bắt đầu sôi trào, không ít người còn lộ ra vẻ giận dữ, giống như là cảm thấy bị sỉ nhục.
Tạ Diệu Quang ở bên cạnh đã ngây người.
Anh ta còn không dám tin vào lỗ tai mình, họ Diệp này cũng quá can đảm rồi, lại còn dám xem thường cả Harvard! Đây là muốn đắc tội với toàn bộ người ở đây sao!
Có phải là họ Diệp tức giận đến hỏng đầu óc, mất lý trí rồi không?
Đây chính là đại học trâu bò nhất thế giới, học sinh trải rộng khắp thiên hạ, sao tên này dám đắc tội?
“Tiến sĩ Caspian, ngài xem. . .” Lý Ái Mai quay người, oán giận nói: “Loại người vô lễ như vậy, nên ném ra ngoài mới đúng, không thể để tên này ở lại đây được.”
Cũng có người ở chung quanh lên tiếng phụ họa, kêu la đuổi Diệp Mặc ra ngoài, cảm giác phẫn nộ đang lan tràn trong đám người.
Tiến sĩ Caspian cau mày, ông đánh giá người thanh niên trước mặt này một phen, rồi chậm rãi gật đầu.
Đúng là người này có hơi vô lễ, mà vốn cũng không có tư cách tham gia bữa dạ tiệc này, nên mời ra người là đúng, dù người này có giàu có hơn nữa, thì cũng không có tác dụng ở đây.
Nghe tiếng nghị luận ở bốn phía, ông cũng biết người này là thủ phủ của Hoa quốc, tài sản trong tay lên đến 200 tỷ đô la.
Tiến sĩ Caspian đang muốn mở miệng.
Đúng lúc này, có một người ở bên cạnh bỗng nhiên kéo ông một cái, rồi tiến lại gần, rỉ tai vài câu, mà sau khi ông nghe xong, toàn thân liền chấn động, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin.
Tiến sĩ Caspian quay đầu nhìn qua người bạn của mình với vẻ khiếp sợ, vẻ mặt này thật sự giống như là vừa nghe thấy một chuyện gì đó cực kỳ khó tin vậy.
Tiến sĩ Caspian lắp bắp hỏi: “Ông. . . ông xác định chứ?”
Đối phương chỉ gật đầu, biểu thị khẳng định.
Tiến sĩ Caspian há hốc miệng, sự rung động trong mắt ông, càng ngày càng mãnh liệt hơn.
“Tiến sĩ Caspian?”
Lý Ái Mai thấy thế lại cảm thấy hơi kỳ lạ, không biết vì sao mà dáng vẻ của Tiến sĩ Caspian giống như đang rất khiếp sợ, có chuyện gì mà để Tiến sĩ Caspian có thái độ như vậy chứ?
Song, Tiến sĩ Caspian cũng không để ý đến Lý Ái Mai, giống như là hoàn toàn không để mắt đến sự tồn tại của cô ta, ông chỉ nhìn chằm chằm vào người thanh niên ở trước mặt.
Không biết có phải là ảo giác của Lý Ái Mai hay không, mà cô ta nhìn thấy vẻ nóng bỏng và cực kỳ kích động trong đôi mắt vẩn đục và già nua kia.
Tiếp đó, trong khi Lý Ái Mai vẫn đang khiếp sợ và khó tin, Tiến sĩ Caspian đã bước lên phía trước, đưa hai tay về phía họ Diệp kia, sau đó nhiệt tình nắm chặt.
Tiếp đó, Tiến sĩ Caspian mở miệng nói một câu khiến cho cô ta không thể tưởng tượng nổi.
“Tiến sĩ Diệp!”
Tiếng xưng hô này, làm cho Lý Ái Mai hoàn toàn mờ mịt, vẻ mặt kích động của Tiến sĩ Caspian cũng làm cho cô ta có một loại cảm giác như đang nằm mơ.
Tiến sĩ?
Một tên công tử nhà giàu thô bỉ, tại sao có thể là tiến sĩ gì chứ?
Mà dù có là tiến sĩ thì cũng không có gì, trong phòng này có một đống tiến sĩ tốt nghiệp từ Harvard này, nhưng nào có ai có thể khiến cho Tiến sĩ Caspian kích động như vậy chứ?
Tạ Diệu Quang đang xem trò vui ở bên cạnh cũng mờ mịt, anh ta chỉ biết trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn này.