Sắc mặt Ninh Vũ Đình từ từ cứng ngắc.
Đôi bàn tay ngọc ở dưới bàn không ngừng xiết chặt.
Cái tên bại hoại kia còn hẹn vị sếp Quan này?
Nàng không phải đặc biệt nhất?
Nàng là buổi chiều, tiếp đó, vị sếp Quan này là buổi tối đúng không! Đại sư quản lý thời gian đúng không! Tên này thật lợi hại nha!
Nàng khẽ cắn môi đỏ, trong lòng đã tức giận rồi.
Lạc Băng Nhan ở bên cạnh, sắc mặt nàng cũng rất khó coi, nàng vẫn cảm thấy Diệp tiên sinh tương đối cao ngạo và lạnh lùng, chính trực, chứ không phải loại đàn ông tùy tiện, nhưng bây giờ xem ra, chỉ sợ nàng vẫn không hiểu hết về Diệp tiên sinh rồi!
Hình tượng của anh ấy trong lòng mình, sẽ không sụp đổ vào ngày hôm nay chứ?
Buổi chiều hẹn một người đến nhà, buổi tối lại hẹn một người khác, hiệu suất này. . . cũng quá cao rồi đấy!
“Có phải mình nhìn nhầm Diệp tiên sinh rồi không?”
Nàng bắt đầu thấy thấp thỏm.
Quan Tuyết thấy biểu cảm của hai người không đúng lắm, buồn bực hỏi: “Hai người. . . sao vậy?”
Lạc Băng Nhan nói: “Sếp Quan, không gạt cô, Ninh tiểu thư vừa mới nói cho tôi biết, Diệp tiên sinh hẹn cô ấy buổi chiều, còn là đi đến nhà Diệp tiên sinh, còn nói là hẹn hò!”
“Hẹn hò?” Quan Tuyết ngẩn ra.
“Đúng vậy! Có phải Diệp tiên sinh đã hẹn cô buổi tối không?” Lạc Băng Nhan lại hỏi, thần sắc vẫn còn hơi thấp thỏm.
Nếu như thật sự là như vậy, thì nàng sẽ cảm thấy thất vọng về Diệp tiên sinh.
Hẹn hai người ngay sát giờ nhau, đây là không tôn trọng người khác, đơn giản chính là sở khanh, lăng nhăng.
Ninh Vũ Đình cũng dựng tai lên nghe.
Phốc!
Quan Tuyết sửng sốt một lúc lâu, lại nhìn dáng vẻ khẩn trương của hai người thì bật cười một tiếng: “Buổi tối cái gì chứ, là giữa trưa, ngay bây giờ, cậu ấy nói là tầm hai giờ sẽ đến Phác Ngọc để xử lý một chút chuyện, hai cô nghĩ cái gì thế!”
Hai cô gái ngẩn người, mặt mũi đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hóa ra là không phải!
Hai cô gái cũng thở phào.
Cũng may! Cũng may! Anh ấy không phải như vậy!
Lạc Băng Nhan vỗ ngực một cái, âm thầm nói.
Như vậy thì nhiều nhất là hẹn họ Ninh này, mà không phải hẹn mình, cho nên ít nhiều gì vẫn có chút khổ sở và ủy khuất.
Ninh Vũ Đình cũng vỗ ngực một cái, thở phào một hơi.
Cũng may! Mình vẫn là quan trọng nhất!
Thì ra chỉ là bàn chuyện công việc, làm mình sợ chết khiếp!
“Ninh tiểu thư, cậu ấy thật sự hẹn cô đi về nhà? Còn nói là hẹn hò sao?” Quan Tuyết mỉm cười, ánh mắt rơi vào người ngọc vũ mị ở bên cạnh.
Hẹn hò nha, từ này có ý nghĩa rất khác biệt!
Còn nữa, còn hẹn ở nhà nữa! Vậy lại càng không tầm thường!
“Đúng. . . đúng vậy!”
Ninh Vũ Đình liếc mắt nhìn Quan Tuyết một cái, không biết vì sao mà lại thấy hơi chột dạ, thật ra thì cũng không phải hẹn hò, mà là do nàng nói bừa, để chèn ép vị Lạc tiểu thư này một chút mà thôi.
Diệp Mặc nói là kiểm tra sức khỏe, chắc là vì ống thuốc lần trước tiêm, mục đích của anh ấy rất trong sáng, chỉ có mục đích của nàng là không trong sáng thôi, muốn mượn cơ hội này để ngủ anh ấy, hoàn thành tâm nguyện của mình.
Quan Tuyết hừ nhẹ nói: “Nói như vậy. . . hai người rất thân mật? Từng lên giường rồi?”
Ninh Vũ Đình ngây ra một lúc, không ngờ nàng lại hỏi thẳng như vậy.
Nàng thấy hơi chột dạ, cũng không dám nói mạnh miệng: “Chuyện này. . . còn kém một chút xíu!”
Quan Tuyết chớp chớp mắt, cũng không thấy bất ngờ.
Nàng vẫn rất hiểu cậu em kia, có tâm nhưng lại không có gan, nên không dễ thành công như vậy, nếu như cậu em này có gan, thì đêm đó đã không mượn cớ đi đón bọn nhỏ để rời đi rồi.
Lạc Băng Nhan ở bên cạnh ngây ra một lúc, bỗng nhiên tâm trạng lại trở nên vui vẻ, khoái trá.
Hóa ra họ Ninh này vẫn luôn khoác lác chém gió!
Nàng còn tưởng rằng hai người bọn họ đã có quan hệ đó rồi, kết quả là không phải, vẫn kém một chút! Đúng là cười chết, cái gì gọi là kém một chút, là người nào nhào lên nhưng không thành công đúng không? Bị anh ấy từ chối?
Ha ha! Cười chết mất!
Cái này không phải là mất mặt sao?
Ít nhất thì nàng còn chưa từng làm chuyện mất mặt như vậy!
Ninh Vũ Đình đỏ mặt, tức giận nói: “Cười cái gì! Chỉ kém một chút xíu thôi!’
Cái này có thể trách nàng sao?
Lần đó, nếu không phải bởi vì cuộc điện thoại kia, thì nàng đã thành công từ lâu rồi.
Lạc Băng Nhan vẫn còn cười, cười một lúc lâu mới dừng lại, nàng liếc mắt nhìn qua, giống như là đang nói cô khoác lác tiếp đi, chém gió tiếp đi!
Ninh Vũ Đình hừ nói: “Ít nhất thì anh ấy cũng hẹn tôi, dù sao cũng tốt hơn người không được hẹn như cô!”
Sắc mặt Lạc Băng Nhan lập tức cứng đờ, trở nên vô cùng khó coi.”
Lạc Băng Nhan nheo mắt lại, lời nói hàm chứa gai: “Dù sao cũng tốt hơn là kẻ khoác lác như cô! Còn kém một chút xíu, là anh ấy không thích cô đúng không, bằng không thì sao anh ấy lại từ chối?”
Ninh Vũ Đình cũng tức giận, cười lạnh nói: “Làm sao có thể! Là anh ấy không thích cô, cho nên anh ấy mới không tìm cô! Trong lòng anh ấy, cô không quan trọng chút nào!”
“Nói bậy! Anh ấy không thích cô mới đúng!” Lạc Băng Nhan khoanh tay trước ngực, mặt đã lạnh như băng.