Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1726 - Chương 1727. Diệp Mặc: Đây Là Thế Nào?

Chương 1727. Diệp Mặc: Đây là thế nào?
Chương 1727. Diệp Mặc: Đây là thế nào?

Ninh Vũ Đình vỗ bàn một cái, quát lên: “Hừ! Được! Cô nói anh ấy không thích tôi, vậy chờ anh ấy đến, xem anh ấy sẽ đi cùng tôi hay là cô!”

“Được! Ai sợ ai!” Lạc Băng Nhan cũng vênh mặt lên, vô cùng khí thế.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt hai người lại giao phong kịch liệt, bầu không khí trở nên giương cung bạt kiếm.

Quan Tuyết ở bên cạnh, nhìn trái lại nhìn phải, rồi không khỏi cúi đầu nâng trán.

Hai cô gái này thật là, có cần thiết phải tranh giành như vậy không? Thật ra thì mọi người đều như nhau, mọi người đều là cơ khổ, trong lòng cậu em kia, không ai quan trọng bằng Tô Thiên Hậu cả.

Có lẽ bởi vì nhiều tuổi, nên nàng rất là bao dung, cũng không căm thù với hai cô gái này, nếu như cậu em kia tìm hai người này thật, thì nàng cũng sẽ không quá tức giận.

Nàng chỉ là. . . cảm thấy một chút áp lực thôi, dù sao đối mặt với hai cô gái xinh đẹp và trẻ tuổi hơn mình, thì nàng vẫn cảm thấy có hơi tự ti.

Nhưng hai người này, dường như nhất định phải tranh cao thấp.

Chuyện này có ý nghĩa gì sao?

Muốn tranh, thì phải đi tranh với Tô Thiên Hậu kia, còn hai người tranh cái gì?

“Cậu ấy. . . sắp đến rồi! Khoảng tầm hai mươi phút nữa!” Nàng lấy điện thoại di động ra nhìn tin nhắn một chút, lại ngẩng đầu lên nói: “Hay là như vậy đi, gọi vài chén cà phê rồi chờ một lát! Hai người uống gì, tôi đi gọi cho!”

Nàng nói xong thì đứng dậy, hỏi một chút rồi đi gọi cà phê.

Đến khi nàng cầm cà phê lại, chia cho một người một chén, sau đó ba người bắt đầu tự uống cà phê của mình, không nói gì nữa.

Khoảng tầm hơn mười phút sau, một chiếc Rolls Royce đi đến trước cửa tòa nhà trung tâm Thế Kỷ, xe vừa dừng lại, một người thanh niên cao lớn bước xuống xe.

Hắn đeo kính râm, khẩu trang, che mất quá nửa dung mạo, chính là Diệp Mặc.

Hán vừa mang bọn nhỏ trở về phòng làm việc, giao bọn nhỏ cho người máy chăm sóc rồi mới đi đến đây.

“Hử? Kia là?”

Diệp Mặc đi được vài bước, thì nhìn thấy một chiếc xe khá quen ở cách đó không xa, bên đó còn có một người mà hắn quen, không phải thư ký Lâm Khê của Lạc tiểu thư thì là ai, hắn cũng gặp qua nhiều lần.

Hình như vị này đang rất nhàm chán, cứ đi đi lại lại vòng quanh chiếc xe.

Diệp Mặc đi qua, hỏi: “Lâm Khê, sao cô lại đến đây? Lạc tiểu thư cũng đang ở đây à?”

Lâm Khê ngước mắt lên nhìn, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ cổ quái.

Diệp tiên sinh không biết sao?

Ai! Diệp tiên sinh không biết thật!

Quá đáng thương! Diệp tiên sinh không biết tình hình bên trong đang là như thế nào rồi!

Lâm Khê quay người đi chỗ khác, không để ý đến Diệp Mặc.

Diệp Mặc nhất thời buồn bực, thấy Lâm Khê không định để ý đến mình, thì hắn hơi lắc đầu, đi thẳng về phía trước. Tiếp đó, hắn lại nhìn thấy một người quen, là Tiểu Hồng, trợ lý của Quan Tuyết.

Nhưng tại sao ánh mắt Tiểu Hồng nhìn hắn cũng kỳ quái như vậy chứ?

Kỳ lạ!

Hai người này bị làm sao vậy?

Diệp Mặc đi qua hỏi: “Quan Tuyết đâu?”

Tiểu Hồng nhìn Diệp Mặc với ánh mắt quái dị, giống như là thương hại, lại giống như là đang cười trên nỗi đau của người khác, cuối cùng chỉ bĩu mỗi, rồi ra hiệu cho hắn, chỉ vào quán cà phê ở bên cạnh.

Diệp Mặc kéo cửa ra, bước một chân vào.

Tiếp đó, hắn lại lùi ra ngoài, đóng cửa lại.

Hắn hơi không chắc chắn về những thứ mình vừa nhìn thấy, cho nên lại kéo cửa ra rồi liếc mắt nhìn qua.

Ba đôi mắt đẹp đồng loạt nhìn qua, nhìn hắn với vẻ nóng bỏng.

Diệp Mặc mờ mịt một chút, đứng im tại chỗ một lúc lâu.

Tại sao ba người này lại ngồi cùng nhau?

Các nàng đang làm cái gì vậy?

Hắn bỗng nhiên cảm thấy không ổn, rất muốn đóng cửa bỏ chạy, nhưng ba đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, lúc này chạy là không được, chỉ có thể nhắm mắt đi qua.

Diệp Mặc đi qua, cười nói: “Mọi người. . . đều ở đây à!”

Quan Tuyết vẫn mím môi cười, đôi mắt đẹp tràn đầy giảo hoạt, dáng vẻ vừa rồi của cậu em này thật thú vị! Cho đến giờ nàng vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ này!

“Đúng vậy! Tình cờ gặp nhau!”

Ninh Vũ Đình nở nụ cười xinh đẹp, lại chớp chớp mắt, ánh mắt quyến rũ mê người.

Nếu như không phải ở đây còn có người, sợ bị chụp ảnh thì nàng đã đứng lên kéo tay Diệp Mặc rồi, sau đó biểu thị chủ quyền của mình trước mặt Lạc tiểu thư này.

Không biết xấu hổ!

Lạc Băng Nhan lườm một cái.

Họ Ninh này chính là một hồ ly tinh, ánh mắt kia. . . quả thực là quá quyến rũ câu hồn!

“Ừm! Tình cờ gặp nhau!” Nàng thu hồi ánh mắt, trên gương mặt lạnh lẽo tràn ra một nụ cười xán lạn: “Mọi người cùng uống chén cà phê, tôi và sếp Quan còn trò chuyện rất vui vẻ, đúng không sếp Quan?”

Nàng nói xong còn nhìn về phía người ngọc thành thục ở bên cạnh.

Đối với vị sếp Quan này, nàng có ấn tượng tốt hơn một chút, dù sao cũng tốt hơn con hồ ly tinh nào đó nhiều!

Quan Tuyết ngơ ngác một chút, vội vàng cười nói: “A! Đúng vậy, chúng tôi. . . trò chuyện rất vui vẻ!’

“Vậy à?” Diệp Mặc nhìn hai bên một chút, cũng không còn gì để nói.

Rất vui vẻ?

Lừa gạt quỷ đi!

Khi hắn vừa bước vào cửa, thì đã cảm nhận được bầu không khí đóng băng giữa ba người này rồi, còn ánh mắt tràn đầy mùi thuốc súng của hai người kia nữa.

Hết chương 1727.
Bình Luận (0)
Comment