Hai người đi xuống, rồi đi đến khách sạn Bảo Duyệt.
Vừa mới đến không lâu, Lạc Băng Nhan đã xuất hiện, nàng đã thay một bộ lễ phục màu trắng, rất lộng lẫy và long trọng, lại rất phù hợp với khí chất lạnh lùng của nàng, cũng rất xứng với dáng người bốc lửa của nàng, những món trang sức và châu báu kia còn tô điểm cho vẻ đẹp của nàng.
“Chỉ hơi ăn diện một chút thôi! Cũng tạm được!”
Lạc Băng Nhan nhấc váy lên, ưu nhã ngồi xuống, rồi rất khiêm tốn mà đáp lại lời khen tặng của Quan Tuyết.
Nhưng đáy lòng nàng lại rất đắc ý.
Nàng đã lựa chọn rất cẩn thận, phí bao nhiêu tâm tư để ăn diện, chính là muốn sáng mù mắt chó của họ Ninh kia.
Nhưng một lúc sau, nàng lại không vui vẻ nổi, đối thủ đã xuất hiện, một bộ lễ phục màu đen rất xinh đẹp, nhưng trang điểm và châu báu thì kém hơn nàng một chút, thế nhưng mà, cái cổ áo kia rất thấp, rất hấp dẫn ánh mắt.
Nàng cắn răng, cúi đầu mắng: “Hèn hạ!”
Ai mà còn không có ngực chứ! Quy mô của nàng cũng không kém chút nào, nhưng nàng sẽ không ăn mặc như vậy, đúng là đồi phong bại tục!
“Hèn hạ cái gì? Ở đây cũng không có người đàn ông khác, tôi nguyện ý cho anh ấy xem, cô quản được à?” Người ngọc vũ mị hừ một tiếng, sau đó lại nháy mắt với Diệp Mặc, rồi mới kéo ghế ngồi xuống.
Diệp Mặc liếc mắt nhìn qua một cái, rồi vội vàng thu hồi ánh mắt, ho nhẹ một tiếng.
Quan Tuyết nhìn trái một chút, lại nhìn phải một chút, sau đó thì hơi lắc đầu.
Dáng người của hai người này thật sự là quá đẹp, có thể nói là còn đẹp hơn cả Tô Thiên Hậu nữa, cũng không biết hai người này ăn cái gì mà lại to như vậy, hay là do thiên phú dị bẩm?
Một lát sau, các món ăn được đưa lên.
Lạc Băng Nhan ăn vài miếng đồ ăn, lại ngẩng đầu nhìn qua đối diện, rồi đột nhiên nói: “Uống chút rượu đi!”
Tửu lượng của nàng rất tốt, mặc dù không bằng Diệp tiên sinh, nhưng thừa sức đối phó với họ Ninh này.
“Được!” Ninh Vũ Đình nhếch miệng cười.
Trước kia, tửu lượng của nàng chẳng ra sao cả, nhưng bây giờ nha. . .
Quan Tuyết thì cắm đầu dùng bữa, không lên tiếng.
Nàng không muốn bị cuốn vào trong cuộc tranh giành của hai người này.
Nhưng nàng lại không được như mong muốn, khi rượu được đưa lên thì hai người này đều kéo nàng uống cùng, còn uống rất nhiều, cũng may là tửu lượng của nàng không tệ, nên vẫn đỡ được.
“Họ Ninh này. . . sao còn chưa say?”
Sau khi uống vài vòng, Lạc Băng Nhan lại âm thầm tự nhủ.
Họ Ninh này uống rượu rất sảng khoái, cầm ly lên là cạn, uống còn nhiều hơn cả nàng, nhưng vì sao lại không say một chút nào? Thật sự là kỳ quái, tửu lượng mạnh như vậy sao?
Nội tâm nàng âm thầm trầm xuống, cảm thấy mình tính sai rồi.
“Uống đi! Lạc tiểu thư, đừng trốn chứ!” Ninh Vũ Đình lại uống một hơi cạn sạch, sau đó lại rót đầy cho mình, rồi nhìn đối phương với ánh mắt khiêu khích.
Gương mặt xinh đẹp của Lạc Băng Nhan hơi thay đổi, nàng hít sâu một hơi, cầm ly rượu lên, rồi cũng uống một hơi cạn sạch.
Lại qua vài vòng, nàng đã thấy hơi không chịu nổi, cảm giác như đã hơi say, gương mặt xinh đẹp kia đã đỏ lên, ánh mắt cũng trở nên mê ly.
“Không nên uống nữa.” Diệp Mặc đi qua đè ly rượu của nàng xuống.
“Không có gì! Tôi không say, tôi còn có thể uống!” Nàng lẩm bẩm một tiếng, lại đẩy tay Diệp Mặc ra, rồi uống một hơi cạn sạch.
Sao nàng có thể thua họ Ninh này được, mặc kệ thế nào thì cũng phải uống hết, uống đến khi thắng mới thua.
Diệp Mặc bất đắc dĩ, nói: “Cô không uống lại cô ấy đâu.”
Một người bình thường, một người đã dùng thuốc biến đổi gien, tiến hóa lên một tầng mới, có thể so sánh với nhau sao?
“Ai. . . ai bảo tôi không bằng cô ấy?”
Lạc Băng Nhan nghe thấy thế liền tức giận, sao Diệp tiên sinh lại hướng về họ Ninh kia?
“Uống!” Nàng lại rót đầy cho mình.
Khóe miệng của Quan Tuyết giật giật vài cái: “Lòng háo thắng thật đáng sợ!”
Nàng cũng uống không ít, nhưng vẫn chống đỡ được, chỉ là hơi say một chút thôi.
Lại thêm vài chén vào bụng, Lạc Băng Nhan đã say hơn, Diệp Mặc lại đè ly rượu của nàng xuống, bỏ qua một bên.
“Thật sự là không thể uống nữa!”
“Tôi. . . tôi không sao! Anh thấy tôi. . . giống người say không?” Nàng ngước khuôn mặt xinh đẹp mê ly kia lên, lầm bầm như đang nũng nịu, nhưng thân thể đã không ngồi thẳng được, mà bắt đầu đổ về phía Diệp Mặc, một đôi tay ngọc thuận thế mà ôm lấy hắn.
Nàng dán mặt vào áo sơ mi của Diệp Mặc, lại cọ cọ vài cái, rồi thoải mái đến híp mắt lại.
Ninh Vũ Đình ở đối diện nhìn thấy cảnh này, không khỏi trợn mắt lên, đây là mượn cơ hội để chấm mút à!
Có điều, nàng vừa nghĩ đến chuyện mình là người chiến thắng thì không để ý nữa, mà chỉ nhấp một ngụm rượu, sau đó liếc mắt nhìn về phía Quan Tuyết, cười tủm tỉm nói: “Sếp Quan, chúng ta uống tiếp nhé?”
“Không được! Không được!” Quan Tuyết vội vàng lắc đầu.
“Được rồi!” Ninh Vũ Đình nhún vai, thở một hơi, rồi có chút cô đơn mà thả ly rượu xuống.
Độc Cô Cầu Bại nha!
Uống không say cũng không phải là chuyện tốt, ít nhất cũng không thể mượn ca hội để chấm mút như vị Lạc tiểu thư kia.
Nàng lườm qua bên kia một cái, rồi không nhìn nữa.
Đáng ghét!
Diệp Mặc thấy người ngọc vẫn ôm chặt eo của mình thì lại bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể kéo ghế qua ngồi xuống một bên, nàng liền thuận thế ngã xuống, gối gương mặt lên trên đùi của hắn.
Lễ phục của nàng là kiểu buộc ngực, để lộ hai vai, nhìn từ góc độ này, một mảnh trắng nõn ở trước ngực rất mê người.
Diệp Mặc nhìn thoáng qua một cái, liền ngơ ngác tại chỗ, nỗi lòng cũng không chịu được mà xao động.
Gương mặt của người ngọc gối trên đùi hắn, hắn còn có thể cảm nhận được hơi ấm từ trên cơ thể nàng, còn cả mùi thơm cơ thể mê người kia, làm cho người ta miên man bất định.