Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1730 - Chương 1731. Lạc Băng Nhan: Mình Mới Không Thua!

Chương 1731. Lạc Băng Nhan: Mình mới không thua!
Chương 1731. Lạc Băng Nhan: Mình mới không thua!

“Thứ gì vậy. . .”

Ý thức của nàng hơi mơ hồ, mê man, nhưng cơ thể là không thành thật lắm, gương mặt của nàng cứ cọ qua cọ lại trên đùi của hắn.

Đột nhiên, trán nàng đụng phải thứ gì đó, không khỏi lầm bầm một tiếng, bàn tay đang đặt trên đùi hắn thuận thế đưa qua, còn nhéo nhéo hai cái.

Hình như nàng cũng không biết rõ là cái gì, chỉ lầm bầm hai tiếng rồi không để ý nữa, rồi gối đầu trên chỗ đó, sau đó không nhúc nhích, giống như là đã ngủ thiếp đi.

Thân hình Diệp Mặc cứng đờ tại chỗ, không dám cử động chút nào, khi thấy hai cô gái còn lại không chú ý đến bên mình thì mới thở phào một hơi.

Một lúc sau, hắn mới tỉnh táo lại.

Quan Tuyết thấy bên kia không có động tĩnh gì, liền quay qua, kinh ngạc hỏi: “Ngủ thiếp đi rồi à?”

“Ừm!” Diệp Mặc nhìn một chút rồi gật đầu một cái.

Quan Tuyết nhất thời mỉm cười.

Ninh Vũ Đình thì vênh mặt lên, đắc ý nói: “Cô ấy. . . không khá lắm!”

“Sếp Quan, nghe nói trước kia cô là một nhà sản xuất phim rất lợi hại à!”

“Sếp Quan, cô và Diệp Mặc quen nhau như thế nào?”

Hai cô gái không uống rượu nữa, mà bắt đầu vừa ăn vừa trò chuyện.

“Tình cờ gặp mặt ở quán cà phê? Còn muốn ký anh ấy? Cái gì? Anh ấy còn vứt danh thiếp của cô á? Tiếp đó lại mua lại công ty của các cô?”

Sau khi nghi xong, Ninh Vũ Đình lại líu lưỡi.

Nghe chuyện này, cứ giống như là tình tiết trong mấy tiểu thuyết ngôn tình tổng tài bá đạo gì gì đó vậy.

“Chính là như vậy! Có phải cậu em này rất bá đạo không? Tôi nói cho cô biết nhé, trước kia, tôi còn âm thầm mắng cậu ta nữa, cảm thấy tên này rất đáng giận.”

“Đúng là có một chút. . .”

“Vậy cô thì sao? Hai người quen nhau thế nào?”

“Tôi à. . . cũng không biết nói như thế nào. . .”

Ninh Vũ Đình đỏ mặt, ấp úng không dám nói thật.

Lẽ nào nàng nói là lần đầu tiên gặp mặt đã bị Diệp Mặc dùng tiền nện cho choáng váng, biến tướng bao nuôi à?

“Chính là. . . Theo dõi Tô Thiên Hậu đi! Tiếp đó bị anh ấy phát hiện, sau đó thì quen biết!” Nàng bỏ một số chi tiết, mà chỉ nói đơn giản.

Quan Tuyết gật đầu: “Là như vậy à!”

Hai người vừa trò chuyện vừa ăn hơn nửa tiếng nữa.

“Để tôi đỡ cô ấy đi xuống cho!” Quan Tuyết lau miệng, đứng dậy khoác áo khoác, rồi đi qua đỡ Lạc Băng Nhan đứng dậy.

Ninh Vũ Đình ở đối diện cũng mặc áo vest vào, rồi đi qua giúp đỡ.

“Đúng là con gà!” Nàng còn không quên chế giễu đối thủ một câu.

Hai người đỡ Lạc Băng Nhan đi theo Diệp Mặc đi xuống dưới.

“Sếp Lạc?” Lâm Khê vẫn chờ ngoài xe, thấy sếp mình như vậy thì đi ra: “Sao lại uống nhiều như vậy?” Nhìn thấy dáng vẻ này của sếp nhà mình, Lâm Khê cũng hơi líu lưỡi.

Lâm Khê vẫn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ say khướt đến không còn ý thức này của sếp nhà mình.

Xem ra là sếp nhà mình đã thua trên bàn rượu rồi!

Ai!

Lâm Khê không khỏi thở dài, tiến lên đỡ Lạc Băng Nhan đưa vào trong xe.

“Diệp tiên sinh, tôi đi đây! Anh không cần lo lắng, nhất định sẽ đưa sếp Lạc về nhà an toàn!” Lâm Khê phất tay chào, rồi lên xe rời đi.

“Sếp ơi! Sếp! Haiz!”

Thỉnh thoảng Lâm Khê lại nhìn người ngọc ở ghế sau qua gương chiếu hậu, sau đó lại thở dài, sếp nhà mình thua rồi, làm cho tên tay sai như mình cũng không còn mặt mũi!

Một lát sau, người ngọc trên ghế mới mở mắt ra, nhưng gương mặt xinh đẹp của nàng vẫn đỏ bừng, đôi mắt mê ly hiện lên vài tia sáng long lanh.

Nàng mới không ngu đến mức uống đến gục như vậy, đúng là nàng có hơi say, nhưng không nghiêm trọng như vậy, mà nàng cũng biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra.

Chỉ là. . . nàng không muốn tỉnh lại.

Chỉ cần bất tỉnh, thì nàng có thể độc chiếm lấy anh ấy rồi, còn có thể nhân cơ hội đó mà chấm mút một chút.

Lạc Băng Nhan nhớ lại cái gì đó, nàng cắn môi đỏ, đôi mắt đẹp kia tràn đầy vẻ long lanh quyến rũ, ngay cả thân thể cũng bắt đầu nóng lên.

Nàng trở mình, ánh mắt lờ đờ mê ly nhìn ánh sao ở trên trời, lại nỉ non một tiếng: “Mình mới không có thua!”

“Chủ tịch, Ninh tiểu thư, tôi đi trước đây! Không còn sớm rồi, trở về tắm rửa rồi ngủ thôi!” Bên kia, Quan Tuyết vẫy tay rồi lên xe.

“Sắp chín giờ rồi à!” Ninh Vũ Đình cầm túi xách, đứng tại chỗ kiểm tra điện thoại di động rồi nói: “Hay là. . . đi nhà anh đi? Không phải còn phải kiểm tra sức khỏe sao?”

Diệp Mặc lắc đầu, cười nói: “Tôi phải trở về với bọn nhỏ!”

“A!” Ninh Vũ Đình khẽ giật mình, sau đó gật đầu: “Cũng đúng, phải dỗ hai đứa bé ngủ đúng không! Vậy. . . ngày mai gặp?”

“Ừm!”

“Quyết định như vậy nhé! Tôi đi gọi xe!”

“Tôi đưa cô về, tôi không uống rượu mà!”

“Cũng được! À đúng, loại thuốc kia của anh quá thần kỳ! Trong khoảng thời gian này, tôi cảm thấy như biến thành người khác, có hơi giống với siêu nhân, uống bao nhiêu rượu cũng không say chút nào.”

“Lần trước anh nói là sẽ sống thọ? Sống rất lâu á? Có thật không?”

Trên xe, nàng không ngừng nói đến cảm nhận trong khoảng thời gian này, gương mặt tràn đầy sợ hãi thán phục.

Xem ra Diệp Mặc đã nói thật, loại thuốc này cực kỳ đắt, phải vài chục tỷ!

Quả nhiên, tên bại hoại này vẫn tốt với nàng nhất!

“Bye bye!”

Khi đến mục tiêu, nàng vẫy tay chào, khi đứng lên thì nghiêng người, rồi lại dùng bờ môi đỏ nóng bỏng kia để hôn lên một nụ hôn thật sâu.

Hết chương 1731.
Bình Luận (0)
Comment