Hơn một tiếng sau.
Hồ Nhất Phàm dẫn một đám người đứng chờ ở cổng một quán bar, anh ta nhìn điện thoại, lại đi qua đi lại vì thấy hơi khẩn trương.
Anh Diệp sắp đến rồi!
Anh Diệp có thân phận gì chứ?
Thủ phủ của cả nước, một trong những người giàu nhất thế giới, danh nhân của cả thế giới. Thân phận cao như vậy, đương nhiên phải tự mình dẫn người ra đón rồi.
Hồ Nhất Phàm đi vài vòng, lại cau mày vì cảm thấy kỳ lạ. Trước kia, anh ta cũng mời anh Diệp rất nhiều lần, nhưng mãi mới có thể mời được một lần, nhưng lần này, lại là anh DIệp chủ động muốn đến, còn nói là muốn uống chút rượu.
Chuyện này có chút kỳ lạ.
Bởi vì, anh Diệp không phải là một người thích uống rượu, thỉnh thoảng đến đây cũng chỉ uống nước chứ không uống rượu.
Hồ Nhất Phàm thầm nói: “Có thể là do áp lực quá lớn!”
Anh Diệp là một người rất bận rộn, cần phải quản lý rất nhiều công ty, nhất là Thần Châu và Đông Đằng kia, đều là những công ty cấp trăm tỷ, chắc chắn là rất phí tinh thần và sức khỏe.
Hơn nữa, tối nào anh Diệp cũng live stream nữa.
Coi như là người sắt thì cũng không chịu được!
Dù sao cũng phải thả lỏng một chút, uống chút rượu để thư giãn một chút.
“Đến rồi!”
Một lát sau, một chiếc xe dừng lại ở trước cửa, một bóng người cao lớn đi xuống.
“Anh Diệp!”
Hồ Nhất Phàm đã nhận ra, anh ta chạy lên nghênh đón với nụ cười sáng lạn.
“Rượu đã chuẩn bị xong rồi, rượu gì cũng có, rượu ngoại, rượu đỏ, rượu trắng. . . anh muốn uống gì?”
Diệp Mặc bình tĩnh nói: “Cái gì cũng được!”
“Vậy thì đi thôi! Mau mau, mau mở đường đi!” Hồ Nhất Phàm vội vàng lên tiếng, một đám vệ sĩ bảo vệ hai người bọn họ đi vào trong.
“Ai thế? Sao mà phô trương như vậy?”
Tất cả mọi người trong quán bar đều đưa ánh mắt tò mò qua bên này, rồi bắt đầu bàn tán xôn xao.
Hai người Diệp Mặc đi vào phòng riêng, Hồ Nhất Phàm phất phất tay, ra hiệu ra người mở rượu trên bàn, sau đó cầm ly lên cười nói.
“Anh Diệp, chúng ta uống thôi!”
Diệp Mặc cũng cầm ly lên, cười nói: “Quên đi, chút tửu lượng này của cậu thì uống vài ly là được rồi!”
Hồ Nhất Phàm muốn mở miệng phản bác, nhưng nhớ đến tửu lượng kinh người của anh Diệp thì anh ta lại ngoan ngoãn ngậm miệng, so với anh Diệp, thì tửu lượng của mình thật sự không ra gì.
“Nào, cạn!”
Khẽ cụng một cái, Hồ Nhất Phàm ngẩng đầu lên uống một hơi cạn sạch.
Anh ta lau miệng, quan sát Diệp Mặc một chút rồi trầm giọng hỏi: “Anh Diệp, anh. . . anh có chuyện gì buồn phiền sao?”
Hồ Nhất Phàm cảm thấy anh Diệp không phải vì căng thẳng nên muốn thư giãn, mà là có chuyện khó chịu hoặc buồn phiền nào đó, cặp mắt kia tràn đầy tâm sự.
Nhưng. . . anh Diệp có thể buồn phiền về cái gì chứ?
Tuổi còn trẻ mà đã danh chấn thiên hạ, tài sản ngàn tỷ, mấu chốt nhất là còn đẹp trai đến kinh người, còn có một đôi Long Phượng thai xinh xắn nữa. . .
Vậy thì sẽ có tâm sự buồn phiền gì?
“Không có gì!” Diệp Mặc lắc đầu.
Nhưng Hồ Nhất Phàm lại càng chắc chắn hơn, nhất định là anh Diệp có tâm sự gì đó rồi!
Nhưng sẽ là loại chuyện gì đây?
Hồ Nhất Phàm cũng không hỏi nữa, mà cầm ly rượu lên, hai người vừa cười vừa uống một lúc, sau tầm hơn chục ly, anh ta đã không chịu được nữa, liền đi ra ngoài gọi thêm người.
“Vào uống vài ly với anh Diệp đi!”
“Anh Diệp!”
Người đi đằng trước chính là người quen cũ, Lý Vĩ, một công tử nhà giàu, từng có mâu thuẫn với mấy người Y Y, nhưng đó là chuyện rất lâu về trước rồi.
Diệp Mặc nâng ly ra hiệu rồi thở dài.
Lý Vĩ cúi đầu mỉm cười thân thiết.
Người mặt này không còn là anh Diệp ngày xưa nữa, anh Diệp ngày xưa chỉ hơi giàu có, nhưng bây giờ đã là một đại lão chân chính, đối với Lý Vĩ mà nói, vị này đã cao đến tận trời, anh ta chỉ có thể ngước nhìn thôi.
Sau khi uống hết hai chai rượu ngoại, Lý Vĩ cũng cầu xin tha thứ.
“Anh Diệp, tôi. . . tôi thật sự không uống nổi nữa rồi!’
Diệp Mặc phất tay ra hiệu cho Lý Vĩ có thể đi xuống, thay một người khác lên uống rượu với hắn.
“Anh Diệp quá lợi hại! Uống nhiều như vậy mà còn chưa say, vẫn còn uống tiếp được!”
Lý Vĩ đi ra ngoài, dựa vào tường và nói với Hồ Nhất Phàm: “Anh Diệp sao thế? Tại sao lại uống nhiều như vậy?”
Anh ta nhìn vào bên trong, thấy anh Diệp vẫn uống hết ly này đến ly khác thì hơi giật mình.
Hồ Nhất Phàm nhìn thoáng qua bên trong, thở dài nói: “Anh Diệp. . . anh ấy cũng có rắc rối của riêng mình!”
“Rắc rối? Rắc rối gì?”
Lý Vị có hơi mờ mịt.
Một người như anh Diệp mà cũng gặp rắc rối thật sao?
“Anh Diệp cũng là người, sao có thể không có rắc rối? Tôi cho rằng là vì phụ nữ!” Hồ Nhất Phàm xoa cằm, trong mắt lóe lên một tia trí tuệ.
Anh ta cảm thấy rằng với ánh mắt lợi hại của mình, anh ta đã nhìn thấu những tâm sự của anh Diệp.
“Phụ nữ? Anh Diệp còn thiếu phụ nữ sao? Với địa vị của anh ấy, có loại phụ nữ nào mà không có được?” Lý Vĩ lại càng khó hiểu hơn.