Dương Yến và Tư Vi cầm tiền, nhưng nhất thời lại không biết đầu tư cái gì, cho nên cầm một ít tiền để đầu tư một cái cửa hàng mặt tiền, nhà nàng cũng làm cái này cho nên cũng quen thuộc hơn.
Nhưng tiền thật sự là quá nhiều, nhất thời không tìm thấy chỗ tin cậy để đầu tư, cho nên các nàng cầm một bộ phận ra để đầu tư cổ phiếu, lại nhờ Diệp Mặc tư vấn cho, kết quả là kiếm được rất nhiều tiền.
“Tiếp theo, chúng tôi sẽ thành lập mấy nhà công ty, đang chuẩn bị rồi, sau đó sẽ tiến hành một số đầu tư, năm nay nhất định có thể kiếm được không ít!” Dương Yến tràn đầy tự tin.
Dương Yến cầm được 100 triệu tiền vốn từ chỗ Diệp Mặc, sau khi xào cổ phiếu, tiền vốn đã kiếm về, nên nàng cũng không lo lắng nữa.
Uông Hạo Dương và mấy người khác nghe thấy thế, càng ngày lại càng hâm mộ hơn, thỉnh thoảng lại lên tiếng tán dương vài câu, Dương Yến bây giờ, cũng là đối tượng mà bọn họ cần nịnh nọt.
Phó Tư Vi tương đối câu nệ, nàng chỉ đứng một bên mà không nói gì, đợi đám con gái con lại đến, từng người ngồi xuống thì nàng mới nghiêng người qua, nhỏ giọng trò chuyện với Diệp Mặc.
Sau vài ly rượu, khuôn mặt xinh đẹp của nàng đã đỏ ửng.
“Mình vẫn còn đi làm, chỉ là nhận ít vụ án hơn một chút, chứ không còn liều mạng làm việc như trước kia nữa, không đi làm thì biết làm gì, ở nhà rất nhàm chán!”
“Cha mẹ mình lại nhắc đến tên cậu, còn nói muốn mời cậu đến nhà, có phải lần trước mình nói với cậu rồi không? Được rồi! Chờ khi nào cậu rảnh thì tính vậy, mình biết cậu rất bận mà!”
“Cậu và cô ấy. . . thế nào rồi? Ừm! Rất tốt, vậy là tốt rồi!”
Khi nhắc đến Tô Thiên Hậu, thì rõ ràng là nàng hơi khẩn trương, khi nghe Diệp Mặc nói rất tốt thì nàng lại mím môi một cái, hình như có hơi thất vọng, đáy mắt lóe lên một tia cô đơn.
Nhưng chẳng mấy chốc, nàng đã khôi phục bình thường, trên mặt lại nở một nụ cười rạng rỡ.
Nàng đã quen rồi, ở bên cạnh nhìn Diệp Mặc như này cũng là đủ rồi!
Sau một bữa tối náo nhiệt và vui vẻ, lúc kết thúc thì Diệp Mặc và Phó Tư Vi đi dạo vài vòng trong rừng cây, hàn huyên trò chuyện một lúc, cuối cùng để cho Dương Yến đưa nàng trở về.
“Tạm biệt! Diệp đại phủ thủ!”
Diệp Mặc tiễn hai người rời đi, lại ở lại khách sạn một lúc, trò chuyện với Lý Lệ Quyên một hồi, bây giờ hắn rất ít khi đến khách sạn, có thể nói là rất hiếm khi đến đây.
Sau này, liền để cho Quan Tuyết hỗ trợ quản lý khách sạn đi, khi nào rảnh rỗi thì đến xem là được.
Ngày hôm sau.
Diệp Mặc chuẩn bị một chút rồi đi ra ngoài từ sớm, hắn chạy đến bệnh viện Nhân Hoa để gặp Lưu Khải Nhân trước.
Khá lâu rồi không đến đây, nhưng mà hắn vẫn luôn quyên góp cho bệnh nhân, chỉ cần là bệnh nhân mà Lưu Khai Nhân sàng lọc và chọn lựa ra, thì hắn đều sẽ quyên góp.
Tiếp đó, hắn lại xem bệnh án như thường lệ, rồi quyên góp một khoản tiền, sau đó lại đi xem một số nghi nan tạp chứng ở trong bệnh viện.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, hắn lần lượt đi đến mấy chỗ Thời Đại, Trung Thái, Dục Anh, sau chuyến đi này, có lẽ sau này hắn sẽ rất ít đến mấy chỗ này.
Vào buổi chiều, hắn đến trường gặp Y Y, còn cả cô bạn hoa khôi của Y Y nữa.
Sau đó, Diệp Mặc đi đến đại học G.
Hắn không đi vào trong trường mà dừng xe ở gần đó.
Hơn sáu giờ, sắc trời đã tối, một bóng người yểu điệu đi ra từ cửa sau của trường, nàng đi dọc theo bức tường vây, đi đến bên cạnh xe.
Cốc cốc!
Nàng giơ bàn tay ngọc lên, nhẹ nhàng gõ lên cửa kính xe, nở nụ cười xinh đẹp dịu dàng và rạng rỡ với người trong xe, sau đó mới mở cửa xe và đi lên.
Nàng vẫn ăn mặc rất đơn giản, một chiếc áo len mỏng màu trắng, phối hợp với một chiếc quần jean, nhưng vẫn khó che được nét đoan trang của nàng, dáng người thì vẫn gợi cảm và nóng bỏng như cũ.
“Cuối cùng em cũng rảnh rỗi rồi! Thật sự là một người bận rộn nha!”
Nàng ngồi xuống, đặt túi xách qua một bên, ngẩng đầu nhìn qua, một đôi mắt đẹp tuyệt sắc nhìn từ trên xuống dưới, thỉnh thoảng lại có những tia sáng rực rỡ lóe lên.
Rất lâu không gặp rồi, nhưng trái lại là thường xuyên nhìn thấy tin tức liên quan đến người học sinh này ở trên mạng, thời gian trước là đi nước ngoài, vài ngày trước thì lại đi Thiên Hải, bận rộn sự nghiệp của mình.
Mà cũng đúng, đàn ông mà, phải tập trung vào sự nghiệp của mình nhiều một chút, với lại, sự nghiệp của Diệp Mặc lại quan trọng như vậy nữa, còn liên quan đến sự phát triển khoa học kỹ thuật của cả nước, nên nàng cũng rất ủng hộ.
“Đi thôi, đi nhà của cô, cô đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi, đều mua ở thị trường lớn đấy, lát nữa cô sẽ trổ tài nấu nướng cho em xem, gần đây tay nghề nấu nướng của cô đã tiến bộ rất nhiều.”
Nàng kéo dây an toàn, xuyên qua hai ngọn núi, rồi lại mở miệng thúc giục, đã có chút không thể chờ đợi rồi.
Sau khi lái xe đến mục đích, Diệp Mặc đỗ xe xong thì đi theo nàng lên lầu.
Nàng đi vào phòng bếp, rửa tay buộc tạp dề lên, vừa muốn bắt đầu bận rộn, lại thấy Diệp Mặc muốn đi qua giúp đỡ, thế là nàng liền tỏ vẻ nghiêm nghị và cứng rắn, thể hiện sự uy nghiêm của giáo viên.
“Ngồi xuống!”