Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1736 - Chương 1737. Giấc Mộng Thuở Niên Thiếu

Chương 1737. Giấc mộng thuở niên thiếu
Chương 1737. Giấc mộng thuở niên thiếu

Diệp Mặc nhìn dáng vẻ chống nạnh, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc này của nàng thì hơi giật mình, bỗng nhiên lại nhớ đến những ký ức ngày xưa.

Trái tim hắn chợt run lên một cái.

“Được rồi!”

Diệp Mặc mỉm cười rồi cất bước trở lại phòng khách.

Trần Mộng mím môi cười, hài lòng gật đầu nói: “Ngoan lắm!”

Diệp Mặc ngồi xuống ghế sô pha, lại liếc mắt nhìn về phía phòng bếp, tiếp đó hắn lại trở nên hoảng hốt, mỗi lần gặp nàng, nội tâm của hắn lại chập trùng, không thể tự kiềm chế.

Có thể là do hào quang trong ký ức quá nặng, quá mức tuyệt vời đi!

Giống như là một ánh trăng sáng!

Nhưng nói một cách chính xác thì lại không đúng lắm, nàng là giáo viên, khi còn trẻ thì hắn cũng ước mơ một lần giống như những học sinh khác.

“Em có mang bọn nhỏ về không?”

Diệp Mặc vừa cầm cốc nước ở trên bàn lên uống một ngụm, hắn nghe thấy nàng hỏi thì gật đầu một cái, mở miệng nói: “Có đưa về!”

Trần Mộng vừa thái rau, vừa thản nhiên nói: “Vậy hôm nay em phải trở về, không thể ngủ ở đây!”

“Sặc!” Diệp Mặc ngây ra một lúc, suýt nữa thì phun nước trong miệng ra ngoài: “Ngủ. . . ngủ ở đây?”

“Đúng vậy! Cô vốn định như vậy! Bởi vì em trở về rất xa, lái xe phải mất hơn một tiếng đồng hồ, không mệt à!” Trần Mộng quay đầu lại nhìn một cái.

Nàng lại nói: “Sao nào? Em không muốn à! Hay là xấu hổ, lần trước cô cũng ngủ ở nhà em mà, có sao đâu!”

Tuy rằng nói không có gì, nhưng mà mặt của nàng đã đỏ lên.

Lần trước ở nhà Diệp Mặc, mặc dù không có chuyện gì xảy ra, nhưng là một giáo viên, thế mà lại suy nghĩ lung tung, còn chừa một nửa giường cho Diệp Mặc, tỉnh lại thì thấy Diệp Mặc không đi ngủ, thì còn thấy hơi thất vọng.

Trái lại thì người học sinh này. . . có hơi quá chính trực!

Có điều, cũng không thể nói cái tâm tư làm cho người ta xấu hổ này cho Diệp Mặc biết được, quá mất mặt! Chuyện này không phải là sẽ làm hỏng hình tượng uy nghiêm của mình trong lòng Diệp Mặc sao!

Nàng nghĩ đến tình hình tối hôm đó thì gương mặt càng ngày càng đỏ hơn vì cực kỳ xấu hổ, thỉnh thoảng lại lén lút liếc mắt nhìn về phía bên kia một cái.

Nàng rất rõ ràng nội tâm của mình đã có bóng dáng của người học sinh này, bắt đầu tư khi nào đây? Có thể là từ bữa tiệc sinh nhật kia, khi Diệp Mặc tặng mình đôi vòng tay kia. . .!

Chính ngày hôm đó, nàng đã nhớ kỹ Diệp Mặc.

Sau đó, từ từ có thiện cảm, mãi cho đến một ngày, nàng mới ý thức được, Diệp Mặc không còn là một cậu nhóc như ngày xưa nữa, mà đã là một người đàn ông trưởng thành, lúc đó mới rơi vào cái hố này!

Nhưng đối với tình cảm của mình, nàng vẫn luôn xấu hổ không dám mở miệng, một mặt là vì nàng là giáo viên của người ta, một mặt khác là tuổi tác của nàng cũng lớn hơn người ta, mà người ta lại giàu có như vậy, thân phận và địa vị cũng hơn xa nàng.

Có đôi khi nàng cũng có chút tự ti, cảm thấy mình thật sự không với nổi, nhà nàng cũng không phải gia đình giàu có hay hiển hách gì, mà chỉ là một nhà rất bình thường, sao có thể trèo lên thủ phủ được!

Bây giờ là thủ phủ của cả nước, nhưng qua một thời gian ngắn nữa, có thể sẽ trở thành thủ phủ của cả thế giới nha!

Thật sự là có chút không thể tưởng tượng nổi!

Làm thế nào mà mình lại có một học sinh lợi hại như vậy?

Nó giống như đang nằm mơ, chứ không phải hiện thực vậy.

Nàng nghĩ đến đây thì hơi sững sờ, suýt nữa thì cắt phải ngón tay, liền vội vàng hoàn hồn lại, lắc đầu một cái rồi tập trung thái rau.

Diệp Mặc do dự một chút rồi nói: “Em . . . sẽ không ở đây!”

Hắn là một người đàn ông, ở lại nơi này thì không tiện lắm, mà điều quan trọng nhất chính là, hắn thấy hơi sợ, sợ mình có tâm tư nào khác.

Lần trước, hắn đã từng động lòng rồi, chủ yếu là vì chỉ cần hắn đưa tay ra là có thể thực hiện giấc mộng thuở thiếu niên rồi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Nhưng nếu có một lần nữa, thì hắn không thể chắc chắn 100% được.

“Được! Cho nên cô mới nói em phải trở về trông bọn nhỏ!” Trần Mộng nói: “Lần sau đi! Lần sau em đến thì ngủ lại là được, em sẽ không ghét bỏ nơi ở của cô chứ?”

Diệp Mặc vội vàng nói: “Vậy cũng được!”

Nàng cười nói: “Vậy thì tốt!”

“Ăn đi! Cũng không phải thứ gì đắt đỏ, chỉ là đồ ăn thường ngày thôi, em ăn thử đi! Xem có phải là ngon hơn lần trước hay không?”

Nàng mang từng món lên, còn chưa kíp rửa tay đã ngồi xuống, tràn đầy chờ mong mà nhìn Diệp Mặc, như là đang muốn nhận được sự khẳng định và tán dương của hắn.

Diệp Mặc gắp một miếng cà tím lên nếm thử, gật đầu tán thường: “Ừm! Ngon hơn lần trước nhiều, tiến bộ rất lớn!”

Trần Mộng lập tức cười vui vẻ.

Nàng cứ ngồi chống cằm như vậy, giống như một học sinh đang ngồi trên bàn, một đôi mặt đẹp rực rỡ nhìn chằm chằm thanh niên đối diện mà không chớp mắt.

Khuôn mặt xinh đẹp như ngọc, cực kỳ dịu dàng và đoan trang này, dưới ánh đèn ấm áp như được phủ lên một lớp sáng ngời và mê người.

Sau khi ăn vài miếng, Diệp Mặc ngước mắt lên, bốn mắt giao nhau, cả hai đều cứng đờ.

Hết chương 1737.
Bình Luận (0)
Comment