“Em. . . em ăn đi!”
Ánh mắt của người ngọc trốn tránh.
Một đôi mắt sáng ngời, lung linh lấp lánh, nhẹ nhàng ướt át, lại có thêm vài phần vũ mị, lại có vài phần e lệ của thiếu nữ, gương mặt xinh đẹp dịu dàng kia lại đỏ ửng lên, diễm lệ như hoa đào.
Diệp Mặc lại ngơ ngác một chút.
“A!”
Hắn lúng túng đáp lại một câu, rồi cúi đầu xuống ăn cơm, lúc này mới có thể đè nỗi lòng và cảm xúc mênh mông của mình xuống.
Cô Trần Mộng không chỉ xinh đẹp, tính cách tốt, mà bản thân cũng là một phụ nữ gợi cảm mê người, rất có mị lực thành thục. Mỗi khi nhìn nàng, lại nhịn không được mà sẽ miên man bất định, nhớ lại những ảo tưởng hoang đường thuở niên thiếu, chỉ nhìn thoáng qua thôi là đã không kiềm chế nổi.
Trần Mộng thấy phản ứng này của hắn, hai mắt nàng lóe lên, rồi cúi đầu cầm bát đũa lên ăn cơm.
Từ ánh mắt kia, nàng cũng có thể nhận ra Diệp Mặc đang suy nghĩ cái gì.
Bầu không khí trên bàn ăn nhất thời trở nên vi diệu, hai người đều không nói lời nào, chỉ là thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, trao đổi ánh mắt một chút. Hai người dường như cũng hiểu tâm tư của đối phương, nhưng lại rất ăn ý mà không nói ra thành lời, không chọc thủng mối quan hệ vi diệu này.
Trong lòng hai người đều có một tia cố kỵ.
“Cô Trần, cô có ý nghĩ đổi công việc không?”
“A? Không. . . không cần! Không cần thật, công việc này rất tốt, tiền lương cũng không tệ, lại không quá mệt mỏi, cô cũng rất thích cái công việc này!”
“A! Vậy. . . vậy trong nhà có thứ gì hỏng không?”
“Để cô nghĩ một chút! Hình như là không có! A, trái lại thì có vài bộ quần áo bị rách, chắc hẳn em biết may vá nhỉ? Cô thấy tay nghề của em rất giỏi nha.”
Nàng suy nghĩ một lát, lại nhìn trái nhìn phải, dường như trong nhà không có thứ gì hỏng hóc cả, suy nghĩ một vòng, cuối cùng mới nhớ ra vài bộ quần áo cũ bị rách, vừa hay có thể để cho Diệp Mặc sửa lại, bằng không thì em ấy sẽ đi sau khi cơm nước xong xuối mất.
Chờ ăn xong, nàng lập tức đi vào phòng ngủ, tìm mấy bộ đồ cũ ra, lại lấy thêm kim khâu.
Nàng nhìn Diệp Mặc làm việc rất tập trung thì lại cười một tiếng, rồi đứng dậy đi thu dọn và rửa bát đĩa.
Nàng vừa rửa bát, vừa quay đầu lại nhìn, mở miệng trêu chọc: “Em học cái này từ bao giờ vậy? Tay còn linh hoạt hơn cả phụ nữ nữa.”
“Cái này cũng có khó đâu, học một chút là biết mà!”
“Được rồi! Ai bảo em vừa thông minh lại vừa khéo tay như vậy chứ!”
Trần Mộng rửa bát xong thì thu dọn nhà bếp một chút, sau đó mới đi ra ngồi xuống ghế sô pha, lại hơi dời mông một cái, tiến sát vào Diệp Mặc hơn một chút, sau đó thò đầu qua, nghiêm túc quan sát Diệp Mặc sửa quần áo.
Nàng ngồi rất gần, Diệp Mặc còn có thể cảm nhận được hô hấp của nàng, mái tóc xanh nhu thuận rơi trên vai của Diệp Mặc, chỉ ngửi một cái là khoang mũi tràn đầy mùi thơm ngát, làm cho tâm thần hắn rung động.
Hắn vừa nhắc mắt lên, vừa hay nhìn thấy người ngọc đang nhìn mình bằng đôi mắt đẹp long lanh kia, ánh mắt sáng rực và nóng bỏng giống như mặt trời.
Trái tim của hắn run lên một cái, tiếp đó lại ‘a’ một tiếng, sau đó toàn thân run lên.
Gương mặt xinh đẹp của nàng hơi thay đổi, hoảng hốt nói: “Sao thể? Đâm vào tay rồi à?”
“Không. . . không có gì!” Diệp Mặc vội vàng lắc đầu, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi.
“Để cô xem nào, có chảy máu không?” Nàng hơi cau mày lại, cầm tay của Diệp Mặc đưa đến trước mặt mình để nhìn kỹ hơn một chút: “Đâm vào đâu? Là ngón tay này à? Chảy máu rồi đây này, em xem đi!” Nàng thấy ngón tay trỏ bên trái của Diệp Mặc bị chảy máu, thì mặt mũi tràn đầy đau lòng.
Theo bản năng, nàng nghiêng người qua, hai bờ môi đỏ mở ra, rồi nhẹ nhàng hút vào một cái.
Môi của nàng mềm mại mà trơn nhẵn, còn mang theo nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của nàng.
Ngón tay của Diệp Mặc khẽ run lên, một loại cảm giác như điện giật xuyên qua toàn thân.
“Để cô đi lấy băng cá nhân.” Nàng hé đôi môi đỏ mọng, rồi đứng dậy đi qua ngăn tủ ở một bên.
“Làm sao lại chảy máu được nhỉ?”
Diệp Mặc hồi phục tinh thần, nhìn ngón tay bị đâm của mình rồi âm thầm tự hỏi một câu, theo lý thuyết thì chỉ một cây kim là không thể nào phá được da của hắn, có thể là do vừa rồi mình hoảng hốt, cho nên không nắm bắt được sức mạnh của mình.
Trần Mộng lấy một cái băng cá nhân rồi đi về, mặt đỏ lên vì hơi thẹn thùng: “Đều tại cô!”
Chắc chắn là do mình tiến lại quá gần, làm cho em ấy phân tâm, đây là lỗi của mình!
Diệp Mặc cười nói: “Không có gì, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi!”
Chỉ vài giây ngắn ngủi, vết thương này đã lành rồi.
“Để em tự dán!”
“Không được! Để cô dán cho em!”
Nàng rất nghiêm túc mà ngồi xuống, xe băng cá nhân, rồi cẩn thận mà dán lên ngón tay của Diệp Mặc.
“Không cần sửa nữa, mấy thứ này đều là quần áo cũ, cô cũng không mặc nữa!” Sau đó, nàng vơ lấy đống quần áo rồi để qua bên cạnh, chỉ sợ Diệp Mặc lại bị kim đâm nữa.
“Vậy. . . vậy thì làm gì?” Diệp Mặc ngồi tại chỗ, trong lòng thấy hơi căng thẳng và khẩn trương.