Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1738 - Chương 1739. Trần Mộng: Cũng Không Ăn Thịt Em Mà!

Chương 1739. Trần Mộng: Cũng không ăn thịt em mà!
Chương 1739. Trần Mộng: Cũng không ăn thịt em mà!

“Ngồi nói chuyện thôi!”

Trần Mộng bỏ đôi dép bông đi trong nhà, đặt đôi chân ngọc tinh tế và xinh đẹp lên trên ghế sa lon, đôi chân dài hơi khép lại, hai tay ôm lấy đầu gối. Dưới cái tư thế này, bờ mông đang bị quần jean trói chặt kia lập tức phình ra, càng lộ ra vẻ sung mãn và to lớn, lập tức hấp dẫn ánh mắt của Diệp Mặc.

“Em khẩn trương như thế làm gì!” Trần Mộng thấy Diệp Mặc còn hơi câu nệ và thẹn thùng, nàng không khỏi nở nụ cười, cảm thấy khá thú vị: “Cô cũng không ăn thịt em mà!”

Nàng nói xong thì lại sửng sốt một chút, vì phát giác ra lời này có chút không đúng lắm, mặt lập tức đỏ lên.

“Chúng ta tâm sự đi. . . Nhà Lý Vũ Bằng à, cô thường xuyên qua thăm bọn họ, chủ yếu là thăm đứa bé, nhà bọn họ bây giờ rất tốt, cô thấy dáng vẻ của hai người họ, chắc là còn muốn sinh thêm một đứa nữa. . .”

Nàng nghĩ ngợi một chút, cuối cùng cũng nghĩ ra đề tài.

Bất tri bất giác, đã chín giờ hơn, nàng nhìn thời gian một chút, có hơi không nỡ mà đứng dậy tiễn Diệp Mặc đi ra ngoài.

“Lái xe cẩn thận nha!”

Nàng đứng ở trước cửa vẫy tay với Diệp Mặc, lại đưa mắt nhìn Diệp Mặc đi vào thang máy, một lúc sau mới hồi phục tinh thần, chậm rãi đóng cửa lại, cất bước trở về bên ghế sô pha.

Nàng lại chống cằm nhìn gian phòng trống rỗng, rồi ngẩn người một lúc lâu, sau đó lấy hai bộ quần áo mà Diệp Mặc vừa sửa xong ra xem một lúc, xem một lần lại một lần, mặt mũi viết đầy vui vẻ.

Diệp Mặc trở lại xe thì ngồi một lúc.

Rất lâu sau, hắn lắc đầu một cái, thần sắc lại có hơi buồn rầu.

“Tiểu Ái!”

“Có!”

Đồng hồ điện tử trên cổ tay rung lên một cái, một luồng ánh sáng mỏng lóe lên, biến ảo thành hình tượng nữ tính của Siêu Não.

“Điều tra thêm về Trần Mộng giúp tôi, và cả thành viên của gia đình cô ấy nữa!”

“Rõ!”

Một lát sau, màn sáng lại biến ảo, phía trên là thông tin chi tiết về gia đình Trần Mộng, ảnh chụp của cha mẹ, tuổi tác và nghề nghiệp cũng được giới thiệu chi tiết, thậm chí còn có một đám họ hàng thân thích.

Diệp Mặc nhìn lướt qua, rồi cầm điện thoại di động lên để gọi vài cuộc.

Cô Trần Mộng tương đối bướng bỉnh, hắn nhiều lần đề nghị đổi công việc nhưng nàng không chịu, nàng không phải một người rất quan tâm đến tiền và vật chất, cho nên nếu đã không thể ra tay từ trên người nàng, vậy thì chỉ có thể ra tay từ trên người cha mẹ nàng.

Hắn tìm vài người chăm sóc gia đình bọn họ một chút, hắn có không ít mối quan hệ ở Thiên Hải, nên chuyện này rất đơn giản.

Diệp Mặc sắp xếp một phen, lúc này mới khởi động xe rời đi.

. . .

Vào lúc giữa trưa, máy bay hạ cánh đúng giờ tại sân bay quốc tế Đế Kinh.

Chuyến này, Diệp Mặc mang người máy đi theo, thử xem có qua được kiểm tra ở sân bay không.

Có thể nói là hết sức thuận lợi, người máy dễ dàng đánh lừa máy móc, có thể nói là nó giống hệt với người bình thường.

“Đi. . . Nhã Yến trước đi!”

Ra khỏi sân bay, trạm đầu tiên chính là Nhã Yến, hắn muốn đi gặp Tần Nhã và Tư Tuyền một chút.

Trạm thứ hai chính là châu báu Linh Tú.

Sau khi đi ra ngoài, đã là bốn giờ chiều, Diệp Mặc nghĩ ngợi một lát, liền tiện đường đi qua Hoa Thiên An Phòng xem một chút.

Hắn đi đến văn phòng tổng giám đốc, liền nghe thấy có không ít tiếng nói ở bên trong, hình như là đang tranh cãi gì đó.

Diệp Mặc nhướn mày lên, dừng chân trước cửa phòng.

Đang xảy ra chuyện gì đây?

Hắn đẩy cửa ra, chỉ thấy bên trong là một đám quản lý cao tầng, bầu không khí trong phòng khá nặng nề, khuôn mặt của mọi người đều hiện lên vẻ vô cùng lo lắng, dường như là đã có chuyện gì đó thật.

Diệp Mặc đảo mắt qua một lượt, sau đó ánh mắt rơi vào Ngô Diệu Long đang đứng ở sau bàn làm việc.

Hắn trực tiếp cất bước đi vào: “Có chuyện gì?”

“Chủ tịch!”

Mọi người nhìn thấy Diệp Mặc thì sắc mặt hơi thay đổi, vội vàng lộ ra vẻ kính cẩn rồi chào hỏi một tiếng.

Diệp Mặc đi đến trước bàn làm việc, có người ở bên cạnh đã kéo ghế qua, hắn cũng không ngồi xuống mà đứng nhìn về phía Ngô Diệu Long hỏi: “Nhìn dáng vẻ này. . . là có chuyện gì sao?”

Ngô Diệu Long gật đầu một cái, sắc mặt có hơi xanh xám: “Người của chúng ta bị mất tích!”

“Mất tích?” Diệp Mặc cau mày, trầm giọng nói: “Nói rõ ràng xem?”

“Không phải là ở trong nước, mà là phân bộ bên Châu Âu, một tiểu đội đang thi hành nhiệm vụ, đột nhiên mất liên lạc, bây giờ. . . đã được mười mấy tiếng rồi.”

Ngô Diệu Long nói: “Người bên phân bộ muốn đi tìm kiếm, nhưng không thể liên lạc được, lúc này mới báo tin về cho tổng bộ.”

“Châu Âu à!” Diệp Mặc chậc một tiếng.

Tình hình bên đó nguy hiểm hơn ở trong nước rất nhiều, có nhiều chỗ tương đối hỗn loạn, mà còn có nhiều tổ chức tội phạm, giống như Huyết Diễm kia, bọn họ thường xuyên hoạt động ở Châu Âu.

Hắn trầm giọng hỏi: “Mất liên lạc mười mấy tiếng rồi à? Lẽ nào đã. . .?”

Ngô Diệu Long lắc đầu nói: “Chưa biết, tạm thời chỉ là mất tích, không tìm thấy thi thể của bọn họ, cũng không có bất cứ chứng cứ nào cho thấy bọn họ đã chết, người của phân bộ vẫn đang tìm kiếm, nhưng tạm thời vẫn không có tin tức gì.”

Hết chương 1739.
Bình Luận (0)
Comment