Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1747 - Chương 1748. Diệp Mặc: Ông Không Nên Động Vào Người Của Tôi

Chương 1748. Diệp Mặc: Ông không nên động vào người của tôi
Chương 1748. Diệp Mặc: Ông không nên động vào người của tôi

Erich tiên sinh đứng bật dậy, tức giận mà siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm vào người thanh niên kia.

“Erich tiên sinh, bình tĩnh bình tĩnh!”

Fred lấy làm kinh hãi, vội vàng đứng lên khuyên bảo, sau đó lại tức giận mà trừng mắt nhìn về phía người thanh niên ở một bên.

Tên này có bị bệnh hay không! Nhắc đến chuyện mười lăm năm trước làm gì, đây là vết sẹo của người ta. Còn nữa, coi như là nhân sĩ thành công, làm giàu dựa vào gia sản của vợ thì cũng không phải một chuyện vẻ vang, đây không phải là muốn làm người ta khó xử sao!

Thanh niên cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói: “Rất đau lòng sao?”

“Anh. . .” Erich tiên sinh trợn mắt lên, thần sắc đã hơi dữ tợn.

“Bình tĩnh! Bình tĩnh! Anh đừng chấp nhặt với người này, cậu. . . cậu điên rồi à! Erich tiên sinh bây giờ vẫn chưa kết hôn, nhất định là rất yêu vợ mình. . .” Fred vội vàng khuyên bảo, rồi lại quay đầu mắng thanh niên kia.

Erich tiên sinh có tiếng là một người chung thủy với vợ cũ.

“Chưa chắc đâu! Nếu Erich tiên sinh thật sự yêu vợ mình như vậy, thì tại sao lại nuôi tình nhân bên ngoài chứ! Mà còn không phải một người, mà là mười mấy người! Hình như còn thường xuyên thay đổi, tuy nhiên, có một người đã làm bạn với ông rất lâu, xem ra Erich tiên sinh nhất định rất yêu người này!”

Thanh niên vẫn mỉm cười như cũ, ung dung thản nhiên mà nói: “Hai người được bao lâu rồi nhỉ? Chắc cũng tầm mười mấy năm rồi nhỉ!”

Thanh niên kia vừa nói xong, hai người trước mặt đều ngẩn ngơ, Erich tiên sinh thì trợn tròn mắt lên, tràn đầy vẻ khó tin, thậm chí còn có một tia hoảng sợ. Mà trong mắt Fred thì tràn đầy kinh ngạc đến cực hạn.

Đầu tiên, Fred cho rằng người này nói bậy, chỉ hù dọa người mà thôi, nhưng nhìn thái độ của Erich tiên sinh, thì Fred liền biết đây là thật, Erich tiên sinh thật sự nuôi một đống tình nhân ở bên ngoài, thậm chí có một người là mười mấy năm.

Chung thủy cái gì, chân thành cái gì, tất cả đều là giả.

Mười mấy năm?

Sẽ không vượt qua mười lăm năm chứ! Còn nữa, vợ Erich tiên sinh chết, có liên quan gì đến Erich không?

Không đúng! Vì sao người thanh niên này lại biết những chuyện này chứ?

Chuyện này. . . không thể nào!

Fred cũng mờ mịt, chỉ cảm thấy hoàn toàn không thể tin nổi.

“Anh. . . anh đang nói hươu nói vượn! Anh đang sỉ nhục tôi!” Erich tiên sinh lấy lại tinh thần thì lập tức rít gào lên, khuôn mặt đỏ bừng, thần sắc dữ tợn, giống như đã mất lý trí.

“Có phải nói bậy hay không, ông biết rất rõ!”

Diệp Mặc nhìn thẳng vào mắt của đối phương, lạnh lùng nói: “Còn vụ tai nạn xe cộ mười lăm năm trước, tôi nghĩ là ông cũng biết rất rõ là có chuyện gì xảy ra. Erich tiên sinh, ông cũng không phải người tốt như ông nói! Cho đến bây giờ thì đều không phải là người tốt!”

“Ông cũng đừng giả vờ nữa, giả vờ nhiều năm như vậy rồi mà không thấy mệt à! Chuyện mười mấy năm trước không liên quan đến tôi, nhưng mà, ông dám động vào người của tôi thì rất can đảm đấy! Tốt nhất là ông ngoan ngoãn nói rõ ràng ra, người nào đứng ở sau lưng ông, còn nữa, người của tôi ở đâu?”

Erich tiên sinh không gào rú nữa, trái lại thì yên lặng và tỉnh táo đến mức đáng sợ.

Ông ta nheo mắt lại, trong mặt lộ vẻ tia nguy hiểm.

“Tôi không có gì để nói, hai người đi đi thôi! Nếu như các anh không đi, vậy đừng trách tôi không khách khí!” Erich tiên sinh chỉ một ngón tay về phía cửa, đã bắt đầu hạ lệnh đuổi khách.

Khéo miệng Diệp Mặc cong lên, cười lạnh nói: “Ông cần phải biết, tôi mà bước ra khỏi cánh cửa này, thì ông sẽ không còn cơ hội nữa đâu.”

Erich tiên sinh đè nén tức giận, quát lên: “Cút!”

“Được!” Diệp Mặc gật đầu, đặt chén trà xuống bàn, thản nhiên đứng dậy, vẫy tay về phía Fred: “Đi thôi! Người ta đã không chào đón chúng ta, còn ở lại đây làm gì.” Nói xong thì dẫn đầu đi ra cửa.

Rầm!

Hai người vừa ra ngoài, cánh cửa sau lưng liền đóng sập lại.

Fred ngẩn người ra đó, quay người nhìn một chút, nội tâm vẫn cảm thấy rất khó tin.

Thật sự có liên quan với vị Erich tiên sinh này sao?

Trời ạ!

Tại sao có thể như vậy!

Thế mà mình không nhận ra một chút sao, tại sao người thanh niên trẻ tuổi này lại có thể nhận ra? Tại sao người này lại có thể biết được những chuyện kia?

Fred lại nhìn về phía người thanh niên kia, trong mắt chỉ còn lại kinh ngạc và tò mò, chẳng mấy chốc đã biến thành kính sợ.

Người thanh niên này có chút đáng sợ! Vừa mới đến thì đã điều tra được manh mối quan trọng nhất, nhất là cặp mắt sắc bén kia tựa như là có thể xuyên thủng người vậy.

Fred không dám nhìn tiếp, mà cúi đầu xuống, khuôn mặt từ từ đỏ lên vì quẫn bách.

Nhìn hiệu suất của người ta mà xem, vừa mới đến thì đã tìm được manh mối, mà mình thì điều tra hai ngày trời, lại không kiếm được chút manh mối nào, thật sự là quá mất mặt!

“Trần. . . Trần tiên sinh, giờ. . . giờ phải làm sao?”

Dưới sự khẩn trương, giọng nói của Fred có hơi lắp bắp.

“Lên xe trước đi!”

Diệp Mặc vẫy tay, trực tiếp leo lên xe, rồi báo một cái địa danh cho tài xế.

Fred cũng leo lên, buồn bực hỏi: “Đây là. . . đi đâu?”

Hết chương 1748.
Bình Luận (0)
Comment