Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1748 - Chương 1749. Mỹ Nhân Tóc Vàng

Chương 1749. Mỹ nhân tóc vàng
Chương 1749. Mỹ nhân tóc vàng

Diệp Mặc nhìn Fred một cái, nhưng không trả lời.

Fred cũng không dám hỏi nhiều, chỉ ngồi tại chỗ do dự một lúc lâu, vẫn không nhịn được mà mở miệng: “Trần tiên sinh, cậu. . .sao cậu lại biết những chuyện đó? Còn cả vụ tai nạn xe cộ năm xưa, thật sự là do ông ta làm à?”

Fred chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, vì sao vị này lại biết chuyện của mười lăm năm trước?

Diệp Mặc nhìn Fred một cái, thản nhiên nói: “Chắc là vậy, mà tôi chỉ đoán thôi, không phải là đã đoán đúng rồi sao!”

Fred há hốc miệng, lại cảm thấy rất ngạc nhiên.

“Vậy. . . chuyện này cũng là ông ta gây ra? Nhưng động cơ của ông ta là gì? Fred lại thấy hơi khó hiểu.

Diệp Mặc nhắm mắt lại, hờ hững nói: “Ông ta chỉ là một công cụ, có thể nói là đồng lõa! Nếu như muốn biết động cơ là gì, vậy thì phải hỏi người đứng sau lưng, chẳng mấy chốc là chúng ta sẽ biết thôi!’

“Cũng đúng!” Fred lên tiếng, rồi lại lộ ra nụ cười cung kính: “Trần tiên sinh, ngài thật sự là quá lợi hại! Không hổ danh là người của sếp lớn! Bản lĩnh của ngài đơn giản là quá thần kỳ! Giống như là có thể đọc được suy nghĩ vậy!’

Diệp Mặc mở mắt ra, nheo mắt nhìn Fred: “Đọc suy nghĩ? Đúng là tôi biết một chút.”

“A?” Fred ngây ra một lúc, lại cười xấu hổ, anh ta chỉ khen bừa một câu thôi, vị này lại coi là thật?

Tuy rằng vị này rất lợi hại, nhưng cũng không đến mức kinh khủng như vậy!

“Để tôi xem một chút nào, anh cũng không thành thật lắm đâu! Không thích bà vợ già ở trong nhà, cho nên lại kiếm một người ở ngoài, là trong công ty đúng không!”

Sắc mặt Fred lập tức biến đổi, kinh hãi đến mức muốn nhảy dựng lên.

Anh ta trợn trừng mắt lên để nhìn người thanh niên trước mặt, sắc mặt thì lại từ từ tái nhợt, thậm chí là tay chân cũng bắt đầu hơi run rẩy.

Đây là một bí mật mà anh ta giấu rất kỹ, không có ai biết được mới đúng, tại sao người này lại biết được? Người này đã điều tra mình?

Xong!

Anh ta gần như tê liệt, đôi mắt tràn đầy hoảng sợ và tuyệt vọng.

Vị này sẽ không mượn cớ này để đuổi mình chứ? Thất nghiệp ở cái tuổi này, thì cuộc đời của mình coi như xong!

Diệp Mặc cười nhạo một tiếng, nói với vẻ khinh thường: “Không cần lo lắng, tôi cũng lười quản mấy chuyện này của các anh!”

“Thật. . . thật sao?”

Fred ngẩn ngơ, lại thấy đối phương đã nhắm mắt lại, không để ý đến mình nữa, anh ta lại bắt đầu thấp thỏm, lo lắng bất an.

Nhưng thái độ thì càng ngày càng cung kính hơn.

“Dừng xe ở phía trước, các anh chờ ở chỗ này!” Khoảng tầm mười phút đồng hồ sau, chiếc xe dừng lại ở một góc đường, Diệp Mặc dặn dò một câu rồi bước xuống xe.

Hắn đi dọc theo con đường, rồi rẽ vào một cái hẻm nhỏ, thân hình của hắn liền biến ảo một trận, cao thêm vài phần, trở nên cao to hơn, khuôn mặt cũng bắt đầu biến hóa theo.

Cuối cùng, biến thành dáng vẻ của Erich tiên sinh.

Hắn đi đến trước một cánh cửa, rồi giơ tay lên gõ.

Diệp Mặc trầm giọng nói: “Mona, là anh!”

Lạch cạch! Lạch cạch!

Tiếng dép lê giẫm lên thảm vang lên.

Ngay sau đó, cánh cửa mở ra, một gương mặt quyến rũ xuất hiện, là một mỹ nhân tóc vàng, một đôi mắt màu xanh lam rất đẹp, mũi cao thẳng, hai bên môi đầy đặn và nở nang.

Mona đã hơn ba mươi, nhưng dáng người vẫn rất đẹp, vẫn uyển chuyển và yểu điệu như cũ, trên người mắc một cái áo ngủ màu trắng bằng lụa mỏng, không che được đường cong rung động lòng người kia, phong cảnh bên trong như ẩn như hiện.

Dưới làn váy ngủ là một cặp đùi đẹp thon dài.

Có lẽ là do ưu thế chủng tộc nên nàng rất cao, phải cao đến hơn 1m8, nên đôi chân này cũng cực kỳ dài.

“Anh còn biết đến tìm em à?” Mỹ nhân tóc vàng có hơi u oán, lườm một cái: “Đứng đó làm gì, mau vào đi!” Nàng khẽ vươn tay, kéo người vào trong.

Ba!

Nàng trở tay đóng cửa lại, rồi nắm vạt áo của Diệp Mặc, đẩy mạnh vào tưởng, rồi dùng sức đánh hắn một cái.

“Mấy hôm nay anh đi tìm con bitch nào, sao giờ mới đi tìm em!”

Ngay sau đó, nàng nghiêng người qua, hai bên môi đỏ khẽ mở, mang theo hơi thở nóng bỏng mà hôn lên.

Diệp Mặc sửng sốt một chút.

Hắn hoàn toàn không dự liệu được tình hình sẽ phát triển như vậy.

Tuy rằng đây là người máy, nhưng tất cả mọi thứ ở trước mặt lại rất chân thật, tất cả cảm giác lại không khác gì với chân thực, làn da do phân tử nano hình thành còn phóng đại tất cả xúc cảm của hắn.

Hắn còn có thể ngửi được mùi nước hoa nồng đậm, kiều diễm và mị hoặc ở trên người nàng.

Tất cả cảm giác, hoàn toàn không khác gì với chân thật.

“Hôm nay anh làm sao vậy?”

Một lát sau, mỹ nhân tóc vàng ngẩng đầu lên, liếm môi một cái rồi lại thấy hơi u oán và khó hiểu.

“Đi, đi lên lầu!”

Nàng liếc mắt nhìn qua, rồi kéo tay hắn đi về phía trước, dáng người chập chờn, thướt tha mê người, mái tóc vàng mềm mại bồng bềnh như sóng biển.

Hết chương 1749.
Bình Luận (0)
Comment