“Khụ khụ!” Cô gái Đạo môn cố gắng bò lên, ho khan một lúc, sắc mặt mới hòa hoãn một chút: “Rốt cuộc thì các hạ là ai? Người phương nào?”
Nàng cũng không biết người phụ nữ này lăn lộn trong nước hay là vẫn ở bên châu Âu này, bên này cũng có không ít cao thủ, ngọa hổ tàng long. Dù sao thì nhiều năm trước, những người có chí hướng đều xuất ngoại, Đạo môn của bọn họ cũng vậy.
Dưới thế giới ngầm của châu Âu, có không ít cường giả Hoa quốc.
Đương nhiên, những nơi khác cũng có, lúc trước còn từng có Long Hổ Bảng gì gì đó, đại bộ phận trong đó đều là người Hoa quốc.
Nhưng thứ này cũng đã quá hạn từ lâu rồi, không có ý nghĩa tham khảo nào.
Tại Hồng Mị lại quát nhẹ: “Cô bé, đừng có tò mò nhiều như vậy!”
Cô gái Đạo môn không lên tiếng, chỉ nhìn hai bên một chút rồi cau chặt lông mày.
Có cao thủ như vậy tại chỗ này, chỉ sợ hôm nay rất khó đi qua cánh cửa này. . .Vậy thì bỏ qua thôi! Dù sao sợi dây chuyền bên trong cũng chỉ là một trong những mục tiêu của bọn họ, không lấy được cũng không sao, vẫn còn nhiều món khác mà!
Bọn họ chỉ báo trước, chứ không nói là sẽ lấy món đồ nào, là do đám người này tự nghĩ rằng bọn họ sẽ lấy sợi dây chuyền kia thôi.
Bây giờ, việc bọn họ cần làm là ngăn cản người phụ nữ này, không cho cô ta ra ngoài.
Nàng vội vàng quay người, mở miệng nói với ba người nước H kia: “Đi đi!”
Nhiệm vụ của ba người bọn họ chính là đi tìm mấy món đồ khác, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Cô gái cầm đầu liên lạc với đồng bạn ở bên ngoài qua tai nghe: “Alo alo! Là tôi, Yuna, nơi này có cao thủ, không thể đi vào, chúng ta từ bỏ. Mấy người Chim Én sẽ ở lại ngăn cản, mọi người nhanh lên, chúng tôi đang chạy đến.”
Ngay sau đó, liền có tiếng đáp lại: “Cái gì? Có cao thủ? Cao thủ ở đâu ra? Không phải đều hôn mê rồi sao?”
“Cho nên mới là cao thủ! Mọi người hành động nhanh lên, đừng để đến lúc không ai đi được!”
“Nhận được nhận được! Chúng tôi sắp đến rồi!”
Một nơi khác trong lâu đài cổ, một đoàn người đang chạy nhanh về phía trung tâm của lâu đài, tất cả đều mặc áo đen và đeo mặt nạ, có mấy tên dáng người rất cao to, nhưng người dẫn đầu lại là một thân hình tương đối nhỏ nhắn xinh xắn, hiển nhiên là một nữ tính.
Cô gái chỉ về phía trước rồi nói nhanh: “Đến rồi, chính là căn phòng kia, đây chính là gian phòng cất chứa bảo bối của gia tộc Bellon.”
Một đoàn người phá tan gian phòng, rồi vội vàng chạy vào trong, còn không kịp bật đèn mà vội vã tháo ba lô xuống, lấy công cụ ra, sau đó muốn phá vách tường này.
Cô gái kia thở hổn hển một lát, dường như cảm thấy hơi ngột ngạt nên liên giật mặt nạ xuống, để lộ ra một gương mặt như thiên sứ, mái tóc vàng và xoăn kia liền xõa xuống.
Một người ở bên cạnh quạt nhẹ: “Cô bỏ mặt nạ ra làm gì?”
Thiên sứ tóc vàng cười nói: “Dù sao cũng không có ai, mà nơi này không có camera giám sát, hơn nữa, camera đã bị hủy hết rồi, có gì mà phải sợ!”
Nàng vừa mới nói xong, lại nghe thấy một giọng nói đột ngột vang lên: “Tôi nhìn thấy nha!”
Động tác của tất cả mọi người đều cứng đờ.
Toàn thân thiên sứ tóc vàng cũng cứng đờ, biểu cảm cũng đọng lại.
Nàng lập tức quay người nhìn về phía cửa sổ, ngay sau đó, đôi mắt đẹp của nàng mở to, hiện lên một tia kinh ngạc và kinh hoàng.
Có một người đang ngồi ở bên cửa sổ đó, người này đưa lưng về phía ánh trăng, nửa còn lại chìm trong bóng tối, không thể nhìn rõ. Nhưng chỉ là một bóng người cũng làm cho bọn họ cảm thấy rung động và áp lực.
Trong tòa lâu đài này, phải không có người nào tỉnh mới đúng!
Còn nữa, người này đến đây từ bao giờ?
Chẳng lẽ đã ở chỗ này từ trước?
“Anh. . . Anh là. . . Hoa Thiên kia?” Thiên sứ tóc vàng ngây người một lúc, bỗng nhiên kêu lên một tiếng, nàng dựa vào đường nét khuôn mặt mơ hồ kia để nhận ra người này.
Tất nhiên nàng nhớ kỹ người này, nghe nói còn có thân phận khá cao, là thủ lĩnh của những người vệ sĩ kia. Sau lần gặp mặt trước thì nàng đã nhớ kỹ.
Nhưng mà khi đó nàng cũng không để ý nhiều, một vệ sĩ mà thôi, sẽ không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của bọn họ.
Nhưng hôm nay, vị vệ sĩ này lại xuất hiện ở đây như một bóng ma.
Tại sao có thể như vậy?
Đôi môi đỏ của nàng hơi hé ra, nội tâm lại cực kỳ mờ mịt.
“Là tôi, cô vẫn còn nhớ tôi đúng không! Elizabeth tiểu thư!” Bóng ma bên cửa sổ mỉm cười, màn cửa phía sau hắn lại bay phấp phới: “Tôi không gọi sai chứ! Elizabeth Neil tiểu thư! Tôi chờ cô rất lâu rồi.”
Hắn vừa nói xong, liền nghe thấy vài tiếng leng keng, công cụ trong tay đám người kia đã rơi xuống đất.
Thiên sứ tóc vàng càng choáng váng, không thể tin được mà hét ầm lên: “Anh. . . sao anh lại biết?”
“Cô đang hỏi tôi vì sao lại biết tên của cô, hay là cô hỏi tôi vì sao lại biết cô muốn đến chỗ này? Tôi chỉ điều tra một chút. . . tiếp đó liền tra ra thôi!”
“Dù sao thì cũng không có nhiều hầu gái xinh đẹp như cô đâu! Còn nữa, hôm đó tôi nhìn thần sắc của cô thì đã cảm thấy khả nghi rồi, cho nên mới điều tra một chút.”
“Khi biết cô dùng tên giả thì đương nhiên là sẽ biết cô là người của Hiệp Đạo rồi!”