Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1781 - Chương 1782. Lấy Việc Công Báo Thù Riêng

Chương 1782. Lấy việc công báo thù riêng
Chương 1782. Lấy việc công báo thù riêng

“Diệp tiên sinh, cảm ơn, chờ tôi lấy được nó, nghiên cứu ra được thứ gì thì sẽ nói cho anh biết, vậy. . . bai bai! Chào Đường tiểu thư hộ tôi nhé, tôi cũng rất nhớ cô ấy!”

Sau khi cúp điện thoại, nàng không gọi cho mấy người của Hiệp Đạo ngay, mà lại gọi một cú điện thoại khác.

“Tiểu AnNa, em kiểm tra camera giám sát trong tòa lâu đài cổ kia giúp chị, nếu phát hiện ra cao thủ kia thì gửi cho chị nhé.”

Nàng cảm thấy tương đối tò mò với cao thủ trong miệng của mấy người Hiệp Đạo.

“Ok!” Đầu dây bên kia đáp lời, sau đó lại tiếng gõ bàn phím rất nhanh, sau đó lại là một tiếng kêu sợ hãi: “Không được, em bị đuổi ra ngoài rồi, đối phương phát hiện ra em. . . Có cao thủ, người này đang cảnh cáo em! Không thể nào. . .”

Triệu Tinh Uyển ngẩn ngơ, sau đó lại đưa tay ôm trán.

Vị cao thủ hacker kia của Hoa thiên cũng đến sao?

Móa! Lẽ nào Diệp tiên sinh cũng đến đó sao? Cũng chỉ có Diệp tiên sinh mới có thể mời được cao thủ như vậy! Cho nên, Diệp tiên sinh mới hiểu rõ ràng như vậy, còn cao thủ nữ tính trong lâu đài kia, lẽ nào là Đường tiểu thư?

Thế nhưng mà không đúng, nếu như bọn họ đến, thì mình nhất định phải nghe ngóng được. Viết kịch bản phạm tội, chỉ đạo mọi người đi công phá những mật thất không thể công phá kia, chỉ là một sở thích nhỏ của nàng mà thôi, Nàng am hiểu nhất vẫn là thu thập tình báo.

Đầu dây bên kia điện thoại truyền ra tiếng uể oải và nghẹn ngào của tiểu Anna: “Hix hix, lại là tên của Hoa Thiên kia à? Hình như tên này lại lợi hại hơn rồi. . . tên này làm thế nào vậy?”

Thiếu nữ hacker thiên tài được xưng là mạnh nhất thế giới lại ngã xuống một lần nữa, hơn nữa còn ngã trong tay cùng một người. Thực lực của đối phương quá mạnh, chỉ vài chục giây là đã giải quyết được nàng! Thậm chí có chút mạnh đến hoang đường!

Triệu Tinh Uyển an ủi một phen rồi mới cúp điện thoại, sau đó gọi điện thoại cho đám người Hiệp Đạo kia.

Đối diện, Nhạc Linh Yến bất đắc dĩ mà trả lời: “Như vậy sao? Được rồi! Cũng chỉ có thể như vậy!”

Sau khi cúp điện thoại, người ngọc vẫn tựa vào ban công như cũ, nàng đưa mắt nhìn cái tháp cao kia rồi chìm vào suy tư. Nếu như viên đá quý này thật sự có chứa sức mạnh không thể tưởng tượng như nàng dự đoán, vậy thì thú vị rồi.

Hoa quốc và Ấn Độ đều có những thứ này, vậy những địa phương khác thì sao?

Có phải là có một số người đã sở hữu sức mạnh này từ trước rồi không? Rốt cuộc thì có bao nhiêu người giống như Đường tiểu thư?

“Thật sự là. . . thú vị nha!”

Nàng lấy một tấm ảnh ra xem, phía trên là một viên đá quý màu đỏ ngòm rực rỡ và chói mắt.

Bên trong lâu đài, Diệp Mặc dừng bước chân lại, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Ấn Độ. . . đá quý?”

Quả thật là hắn hơi bất ngờ, không ngờ trong kho tàng của gia tộc Bellon này lại có một món đồ như vậy. Còn về phần thân phận của Triệu tiểu thư thì hắn không kinh ngạc chút nào, cũng không truy cứu nhiều, tạm thời không cần phải làm như vậy.

“Thú vị đây!”

Diệp Mặc mỉm cười, cất bước đi về phía kho tàng dưới lòng đất.

“Nhóc con, tỉnh dậy đi! Còn không tỉnh? Cô là heo à!”

Diệp Mặc vừa đẩy cửa vào, liền nghe thấy vài âm thanh đôm đốp, giống như là tiếng vỗ vào mặt vậy. Hắn ngước mắt nhìn qua, chỉ thấy Tại Hồng Mị đang níu lấy cổ áo của Đan Phương Ninh, sau đó dùng sức mà đung đưa, thỉnh thoảng lại vỗ vỗ khuôn mặt của Đan Phương Ninh.

Đây không phải là lấy việc công báo thù riêng sao!

Diệp Mặc có hơi không nhìn nổi.

“Khụ khụ!” Hắn đành phải ho khan một tiếng, nói cho nàng biết mình đã đến.

“Honey, anh đã về rồi? Đám người kia đâu? Chạy hết rồi à?” Tại Hồng Mị cũng thu tay lại, nàng ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt vài cái, ra vẻ ngây thơ vô tội: “Tôi chỉ muốn gọi cô ấy dậy thôi, thế nhưng mà gọi thế nào cũng không tỉnh.”

Diệp Mặc nói: “Để cho cô ấy ngủ đi, cũng không còn chuyện gì nữa rồi, chờ thuốc mê hết hiệu lực thì sẽ tỉnh thôi.”

“Ừm, được rồi!”

Tại Hồng Mị gật đầu, rất ngoan ngoãn mà đáp lời. Sau đó, nàng lại nhìn về phía con nhóc con kia, khóe môi cong lên lộ ra một nụ cười giảo hoạt và đắc ý, ai bảo con nhóc này suốt ngày gọi nàng là bà già với bà dì, đây chính là trừng phạt!

“Anh đã đi đâu? Anh đã biết kế hoạch của bọn họ từ trước? Còn có mục tiêu khác? Sao anh không nói với tôi, không tin tôi sao? Hừ! lần sau tôi sẽ không giúp anh nữa! Lần này may mà có tôi ở đây, anh chuẩn bị thưởng cho tôi thế nào?”

“Cái gì? Dây chuyền trong này là giả? Vậy tôi đang lãng phí thời gian ở đây sao? Tức chết tôi rồi!”

“Cô nàng da trắng kia là nội ứng? Tôi đã nói rồi, nào có hầu gái xinh đẹp như vậy. . .”

Diệp Mặc giải thích cho Tại Hồng Mị một chút, chờ đến bảy giờ sáng, đám người hôn mê cũng lần lượt tỉnh dậy.

Hết chương 1782.
Bình Luận (0)
Comment