Bảy rưỡi sáng, thiếu nữ đang gục xuống bàn rốt cuộc cũng tỉnh lại, nàng ngẩng đầu lên, dụi dụi mắt rồi vươn tay.
Đêm qua nàng ngủ rất ngon nha!
Hử?
Ngay sau đó, nàng liền ngây ngẩn cả người, nàng nhớ ra mình đang đi làm nhiệm vụ! Tiếp đó, không biết vì sao mà lại ngủ mất, còn nữa, sao khuôn mặt hình hơi đau? Hình như còn sưng lên?
Nàng sờ sờ mặt mình một cái, nội tâm càng mờ mịt hơn.
Tại Hồng Mị ở bên bên thấy nàng nhìn mình thì hừ một tiếng: “Nhìn tôi làm gì? Cũng không phải tôi làm, là do đám đạo tặc kia, cô đã trúng thuốc mê của bọn họ.”
Tiếp đó, nàng lại nói với vẻ chế nhạo và trào phúng: “Chị đây rất lợi hại, làm sao có thể trúng mấy cái trò mèo này giống con gà như cô được. Tôi chỉ đánh vài chiêu là bọn họ đã chạy mất dép rồi. Phải nói là may mà có tôi, Hoa Thiên mà dựa vào loại nhóc con như cô thì đã sạt nghiệp từ lâu rồi.”
“Cô. . .”
Đan Phương Ninh trợn trừng mắt lên, nhìn chằm chằm vào Tại Hồng Mị, nhưng nàng lại chột dạ, không thể phản bác được, khuôn mặt từ từ đỏ lên.
Đúng là nàng đã trúng chiêu, bây giờ mới tỉnh dậy, không làm được chuyện gì cả. . .
Nàng cảm thấy uất ức, cắn chặt môi đỏ, nội tâm tràn đầy hổ thẹn và tự trách.
“Mình thật sự là quá vô dụng!”
Nhiệm vụ lần này, dường như nàng chẳng giúp đỡ được cái gì cả, trái lại còn kéo chân sau, thật sự là mất thể diện!
Tuy nhiên, vết thương trên mặt mình không giống như là đám đạo tặc kia gây ra, nhất định là bà già này nhân cơ hội báo thù! Thật sự là quá ghê tởm!
Nàng sờ sờ gương mặt của mình, tức giận nhưng không biết phải làm sao, chỉ biết trừng mắt nhìn qua.
Fred tỉnh dậy, sau khi biết tin nhiệm vụ hoàn thành thì vô cùng vui vẻ.
“Quá tốt rồi! Tôi biết ngay là có Trần tiên sinh ngài ở đây thì sẽ không có vấn đề gì mà!”
“Qua lần này, danh tiếng của Hoa Thiên chúng ta sẽ tăng mạnh, đám Hiệp Đạo kia vẫn chưa từng thất bại, các công ty lớn trong ngành cũng rất đau đầu vì bọn họ, nhưng hôm nay bọn họ lại ngã trong tay chúng ta. . . “
Lần này, Hoa Thiên của bọn họ nhất định sẽ nổi tiếng toàn thế giới!
Henri Bellon tỉnh lại, rửa mặt dưới sự phục vụ của hầu gái như mọi khi, sau đó đi đến phòng ăn để ăn sáng, khi nhìn thấy Fred thì không khỏi cười nhạo nói: “Công ty của các anh . . . coi như có chút bản lĩnh!”
Ánh mắt ông ta lướt qua tên châu Á ở phía sau thì lại cau mày, lộ ra vẻ chán ghét.
Dao nĩa trong tay ông ta dừng lại, tựa như là thấy buồn nôn, không ăn được nữa.
Ông ta hừ một tiếng, ném dao nĩa trong tay xuống, lấy khăn lau miệng: “Tôi còn tưởng rằng các anh không bảo vệ được nó, quả thật là các anh đã làm tôi bất ngờ đấy.”
“Tuy nhiên, tôi cũng không trông mong gì vào các anh cả, cho nên các anh không cần đắc ý, là tôi thắng đám đạo tặc kia, chứ không phải là các anh.”
Henri Bellon vò khăn thành một cục rồi ném qua một bên, trên khuôn mặt kiêu căng kia đã tràn đầy đắc ý.
Hôm nay, mặc kệ đám đạo tặc kia có thành công hay không, thì ông ta vẫn luôn đứng ở thế bất bại, không có thiệt hại gì cả.
Chỉ là một đám đạo tặc vớ vẩn, sao có thể là đối thủ của ông ta được, chỉ có thể bị ông ta đùa bỡn trong lòng bàn tay mà thôi!
Diệp Mặc cười nhạo một tiếng: “Ông thật sự cho rằng không có ai biết sợi dây chuyền trong mật thất là giả sao?”
Khuôn mặt dương dương đắc ý của Henri Bellon nhất thời cứng đờ, bật thốt ra một câu: “Cậu. . . sao cậu lại biết?”
Diệp Mặc cười lạnh: “Tôi liếc mắt một cái là biết thật hay giả rồi.”
“Không ngờ một tên vệ sĩ quèn như cậu mà cũng hiểu về châu báu! Coi như có chút ánh mắt!” Henri trầm mặt, hừ một tiếng, nội tâm lại cảm thấy rất kinh ngạc.
Cái đồ dỏm kia được chế tạo từ vài chục năm trước, nó được coi như vật thế thân của hàng thật.
Có rất nhiều người đã nhìn thấy nó, nhưng chỉ có một số rất ít mời có thể nhận ra nó là hàng giả, hơn nữa, còn không được tiếp xúc mà chỉ có thể giám định qua hình ảnh thì càng khó tin hơn.
“Đám đạo tặc này rất lợi hại đúng không! Nhưng xem ra cũng không có gì đặc biệt cả! Không chỉ bị tôi đùa bỡn trong lòng bàn tay, mà còn bị mấy người châu Á đánh bại, thật là vô dụng!”
Henri Bellon lại giễu cợt một tiếng: “Sau ngày hôm nay, bọn chúng sẽ trở thành trò cười!”
“Bây giờ là gần tám giờ, còn có mười sáu tiếng nữa, tốt nhất là các người tập trung tinh thần đi, chẳng may đám đạo tặc kia không cam lòng, lại quay lại một chuyến nữa thì sao!”
Henri Bellon nhìn đồng hồ đeo tay, đứng dậy rồi cười lạnh một tiếng, sau đó mới quay người bước đi.
Rất nhanh, một ngày đã trôi qua, không có chuyện gì xảy ra cả.
“Được rồi!” Henri Bellon chờ đến kim đồng hồ trong đại sảnh chỉ vào số 12, ông ta mới đứng lên: “Đã đến giờ, hợp đồng của chúng ta kết thúc, ngày mai tôi sẽ chuyển số tiền còn sót lại, các người có thể rời khỏi đây!”
Ông ta đã không muốn nhìn thấy tên châu Á này ở trong lâu đài của mình nữa.
Sau này ông ta cũng không muốn thuê cái công ty rách này nữa.